0 chữ
Chương 11
Chương 11: Chỗ dựa (2)
"Lần trước Tiểu Kỳ nhà em mang về một mảnh vải hoa nhỏ, mãi không biết dùng vào việc gì cho hợp. Làm quần áo thì hoa văn không ai mặc, may chăn thì lại không đủ, đành cất vào đáy hòm. Lát nữa em mang qua cho chị dâu ghép lại, đợi đón Vệ Hồng về thì làm cho hai đứa cái rèm."
"Khâu cái gì chứ? Ơ... Sao lại mang giường vào phòng này rồi?"
Chu Vân Mai vừa lau tay vừa đi tới, đúng lúc nghe được lời của Tào Hưng Quốc, nhìn vào phòng liền khó hiểu nhìn Đinh Chấn Hoa.
"Đợi đón anh về, anh ấy sẽ ngủ ở đó mà!"
Đinh Dao chớp chớp đôi mắt to tròn, nhảy nhót đến bên cạnh Chu Vân Mai rồi lắc nhẹ tay bà.
Đinh Chấn Hoa vội vàng giải thích mọi chuyện. Chu Vân Mai khẽ nhíu mày, nghĩ đến cậu con trai lúc nào cũng lạnh lùng với mình.
Nhưng thấy con gái vui vẻ đồng ý, bà cũng không nói thêm gì, chỉ mỉm cười mời Triệu Hồng Kỳ và Tào Hưng Quốc vào phòng khách dùng bữa.
***
"… Hưng Quốc, chị thực sự phải cảm ơn chú. Đây là phiếu vải và tiền, chị tính sơ qua, không biết có đủ không."
Sau bữa cơm, Triệu Hồng Kỳ và Tào Hưng Quốc trở về nhà. Một lát sau, Tào Hưng Quốc mang mảnh vải hoa đã nói trước đó đến.
Hai gia đình vốn thân thiết, Chu Vân Mai cũng không khách sáo, nhưng nhận không thì chắc chắn không được.
"Đừng mà, chị. Đây là tấm lòng của em dành cho Kiều Kiều, chỉ là mảnh vải không dùng tới thôi, em cũng chẳng có gì khác để tặng." Tào Hưng Quốc nhất quyết không nhận.
Thời buổi này dù công nhân có phiếu vải, cũng phải tích cóp cả năm mới đủ may một bộ quần áo. Nếu nhận tiền thì thật không phải, vì không ai lại mua mảnh vải này để may đồ, hoa văn quá sặc sỡ, không hợp chút nào.
Một người không muốn nhận, người kia lại cứ khăng khăng đưa! Đúng lúc hai người đang giằng co, vợ của Tào Hưng Quốc là Kỳ Tú Trân từ tầng đối diện chạy qua, thấy tình hình liền hiểu ngay, liền cười nhận lấy tiền từ tay Chu Vân Mai, đếm xong trả lại một nửa.
"Chị Vân Mai, mảnh vải này là hàng tồn ở cửa hàng bách hóa bọn em, mãi không bán được. Thấy rẻ lại không cần phiếu nên em mua về. Không biết dùng làm gì, giờ Kiều Kiều dùng làm rèm là hợp nhất."
Nói xong, bà ấy lại giơ tiền lên, "Đây là đúng số tiền em đã mua, không thừa không thiếu, hai người đừng tranh cãi nữa."
"Thế thì tốt quá, đợi đón anh nó về, nhà mình cũng cần làm cái rèm. Để chị bảo Kiều Kiều cảm ơn dì Kỳ."
Chu Vân Mai cũng không khách sáo nữa, cất phiếu vải và tiền vào túi quần, rồi quay vào nhà gọi Đinh Dao. Kỳ Tú Trân mỉm cười xua tay, ý bảo chỉ là chuyện nhỏ.
Đinh Dao từ trong phòng bước ra, lễ phép cảm ơn Kỳ Tú Trân, nói rằng mình rất thích.
"Kiều Kiều ngoan quá, con thích là tốt rồi. Nhưng chừng này vải chắc không đủ, lúc nào chị Vân Mai rảnh cứ qua chỗ em chọn thêm ít vải vụn."
Những mảnh vải đó không mất tiền, nhưng không phải ai cũng lấy được. Kỳ Tú Trân làm ở cửa hàng bách hóa, nên thường được lợi như vậy.
Hơn nữa mắt thẩm mỹ tốt, những mảnh vải giữ lại đều rất đẹp. Chu Vân Mai hiểu ý, cũng thực sự cần nên lại cảm ơn lần nữa.
"Chị Vân Mai đừng khách sáo. Lần trước anh Đinh cũng giúp em, em còn chưa kịp cảm ơn."
Kỳ Tú Trân vội xua tay. Đinh Chấn Hoa làm công việc thu mua, thường xuyên đi khắp nơi, những thứ người khác không kiếm được, ông lại có cách.
"Khâu cái gì chứ? Ơ... Sao lại mang giường vào phòng này rồi?"
Chu Vân Mai vừa lau tay vừa đi tới, đúng lúc nghe được lời của Tào Hưng Quốc, nhìn vào phòng liền khó hiểu nhìn Đinh Chấn Hoa.
"Đợi đón anh về, anh ấy sẽ ngủ ở đó mà!"
Đinh Dao chớp chớp đôi mắt to tròn, nhảy nhót đến bên cạnh Chu Vân Mai rồi lắc nhẹ tay bà.
Đinh Chấn Hoa vội vàng giải thích mọi chuyện. Chu Vân Mai khẽ nhíu mày, nghĩ đến cậu con trai lúc nào cũng lạnh lùng với mình.
Nhưng thấy con gái vui vẻ đồng ý, bà cũng không nói thêm gì, chỉ mỉm cười mời Triệu Hồng Kỳ và Tào Hưng Quốc vào phòng khách dùng bữa.
"… Hưng Quốc, chị thực sự phải cảm ơn chú. Đây là phiếu vải và tiền, chị tính sơ qua, không biết có đủ không."
Sau bữa cơm, Triệu Hồng Kỳ và Tào Hưng Quốc trở về nhà. Một lát sau, Tào Hưng Quốc mang mảnh vải hoa đã nói trước đó đến.
Hai gia đình vốn thân thiết, Chu Vân Mai cũng không khách sáo, nhưng nhận không thì chắc chắn không được.
"Đừng mà, chị. Đây là tấm lòng của em dành cho Kiều Kiều, chỉ là mảnh vải không dùng tới thôi, em cũng chẳng có gì khác để tặng." Tào Hưng Quốc nhất quyết không nhận.
Thời buổi này dù công nhân có phiếu vải, cũng phải tích cóp cả năm mới đủ may một bộ quần áo. Nếu nhận tiền thì thật không phải, vì không ai lại mua mảnh vải này để may đồ, hoa văn quá sặc sỡ, không hợp chút nào.
Một người không muốn nhận, người kia lại cứ khăng khăng đưa! Đúng lúc hai người đang giằng co, vợ của Tào Hưng Quốc là Kỳ Tú Trân từ tầng đối diện chạy qua, thấy tình hình liền hiểu ngay, liền cười nhận lấy tiền từ tay Chu Vân Mai, đếm xong trả lại một nửa.
Nói xong, bà ấy lại giơ tiền lên, "Đây là đúng số tiền em đã mua, không thừa không thiếu, hai người đừng tranh cãi nữa."
"Thế thì tốt quá, đợi đón anh nó về, nhà mình cũng cần làm cái rèm. Để chị bảo Kiều Kiều cảm ơn dì Kỳ."
Chu Vân Mai cũng không khách sáo nữa, cất phiếu vải và tiền vào túi quần, rồi quay vào nhà gọi Đinh Dao. Kỳ Tú Trân mỉm cười xua tay, ý bảo chỉ là chuyện nhỏ.
Đinh Dao từ trong phòng bước ra, lễ phép cảm ơn Kỳ Tú Trân, nói rằng mình rất thích.
"Kiều Kiều ngoan quá, con thích là tốt rồi. Nhưng chừng này vải chắc không đủ, lúc nào chị Vân Mai rảnh cứ qua chỗ em chọn thêm ít vải vụn."
Hơn nữa mắt thẩm mỹ tốt, những mảnh vải giữ lại đều rất đẹp. Chu Vân Mai hiểu ý, cũng thực sự cần nên lại cảm ơn lần nữa.
"Chị Vân Mai đừng khách sáo. Lần trước anh Đinh cũng giúp em, em còn chưa kịp cảm ơn."
Kỳ Tú Trân vội xua tay. Đinh Chấn Hoa làm công việc thu mua, thường xuyên đi khắp nơi, những thứ người khác không kiếm được, ông lại có cách.
6
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
