0 chữ
Chương 24
Chương 24: Mẹ mau về đi
Đôi mắt Tô Hướng Đông đỏ hoe: “Mẹ, mấy năm đó mẹ chịu khổ. Xuân Lan đã kể hết cho con rồi, mấy năm đó mẹ chịu không ít khổ cực.”
“Được rồi, con đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, mau đi làm việc đi, mẹ phải đi nấu cơm đây. Hôm nay Xuân Lan về nhà mẹ đẻ bận việc, không có ai ở nhà nấu cơm đâu.”
“Mẹ mau về đi, chỉ cần nấu bừa món gì đó là được, đừng vất vả quá.” Tô Hướng Đông vội nói.
Tô Hướng Nam nói: “Mẹ, buổi trưa không cần nấu cơm cho con đâu, con mang theo hai cái màn thầu, lát nữa con lên thị trấn một chuyến.”
Tô Tiến Sơn nãy giờ vẫn im lặng không vui nói: “Con lên thị trấn làm gì? Đừng xằng bậy với người ta.”
“Con không xằng bậy, con chỉ đi xem xét thôi. Chính sách thời nay thay đổi rồi, con cũng nên học tập nhiều hơn mới được. Cha à, cha cũng nên lên thị trấn nhiều một chút.”
Tô Tiến Sơn không trả lời. Suy cho cùng, ông ấy vẫn sĩ hiện hơn người trẻ tuổi, lúc không có việc gì làm thì cũng không muốn đi gặp người quen cũ.
“Con lớn rồi, cha không quản con được nữa. Nhưng nếu con dám học cái xấu, cha sẽ không tha cho con đâu.” Tô Tiến Sơn cảnh cáo.
Cát Hồng Hoa cũng nâng cao tinh thần: “Thằng hai, con không thể bị bắt đi cải tạo lao động nữa đâu đấy, mẹ không chịu được nữa đâu.”
“Con biết, con biết, trong lòng con đều biết.” Tô Hướng Nam xua tay cười nói.
Nhìn vẻ mặt bất cần đời của con trai, Cát Hồng Hoa giận mà không biết nói sao, nhưng không còn cách nào khác, bà ấy đành xoay người về nhà. Tô Tiến Sơn còn đặc biệt đi cùng bà ấy để đưa bà ấy về nhà.
Hai anh em đằng sau tiếp tục ra ruộng làm việc. Hai người là sức lao động khỏe mạnh trong nhà, phải làm nhiều việc đồng áng hơn mới được. Trước kia họ không ở nhà, các nữ đồng chí trong nhà đều vất vả, cho nên khi hai người đã về nhà thì không cho phụ nữ trong nhà phải xuống ruộng nữa, cùng lắm chỉ ra sân phơi để hỗ trợ phơi lương thực, trong nhà họ nuôi gà nuôi lợn, khai khẩn vườn để trồng rau thôi. Trứng gà và rau mà nhà mình ăn không hết còn có thể mang lên thị trấn bán lấy tiền.
“Thằng hai, em đừng suốt ngày lên thị trấn nữa, khiến cha mẹ lo lắng.” Tô Hướng Đông dạy em trai.
Tô Hướng Nam nói: “Em biết chứ, nhưng mình phải kiếm tiền mà. Tình hình nhà mình thế này thì chỉ làm ruộng không là không được. Đã bao lâu rồi mẹ mình chưa có đồ mới? Bảo Linh muốn tìm được nhà chồng tốt có phải là cần chuẩn bị nhiều đồ cưới cho con bé không? Ngay cả chị dâu cũng chẳng có thể diện gì ở nhà mẹ đẻ, nếu mình có tiền thì chẳng phải cảnh ngộ của chị ấy sẽ tốt hơn hay sao? Cả cháu gái của em nữa, con bé cũng sắp đến tuổi đi học rồi.”
Nghe Tô Hướng Nam lải nhải, Tô Hướng Đông cứ cau mày mãi, cảm thấy nhà mình thật nghèo. Anh ấy từng là sức lao động khỏe mạnh có tiếng trong thôn, vẫn kiếm được nhiều công điểm nhất, thế mà giờ nhà mình lại nghèo hơn nhà người khác, trong lòng anh ấy không dễ chịu chút nào.
“Được rồi, con đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, mau đi làm việc đi, mẹ phải đi nấu cơm đây. Hôm nay Xuân Lan về nhà mẹ đẻ bận việc, không có ai ở nhà nấu cơm đâu.”
“Mẹ mau về đi, chỉ cần nấu bừa món gì đó là được, đừng vất vả quá.” Tô Hướng Đông vội nói.
Tô Hướng Nam nói: “Mẹ, buổi trưa không cần nấu cơm cho con đâu, con mang theo hai cái màn thầu, lát nữa con lên thị trấn một chuyến.”
Tô Tiến Sơn nãy giờ vẫn im lặng không vui nói: “Con lên thị trấn làm gì? Đừng xằng bậy với người ta.”
“Con không xằng bậy, con chỉ đi xem xét thôi. Chính sách thời nay thay đổi rồi, con cũng nên học tập nhiều hơn mới được. Cha à, cha cũng nên lên thị trấn nhiều một chút.”
“Con lớn rồi, cha không quản con được nữa. Nhưng nếu con dám học cái xấu, cha sẽ không tha cho con đâu.” Tô Tiến Sơn cảnh cáo.
Cát Hồng Hoa cũng nâng cao tinh thần: “Thằng hai, con không thể bị bắt đi cải tạo lao động nữa đâu đấy, mẹ không chịu được nữa đâu.”
“Con biết, con biết, trong lòng con đều biết.” Tô Hướng Nam xua tay cười nói.
Nhìn vẻ mặt bất cần đời của con trai, Cát Hồng Hoa giận mà không biết nói sao, nhưng không còn cách nào khác, bà ấy đành xoay người về nhà. Tô Tiến Sơn còn đặc biệt đi cùng bà ấy để đưa bà ấy về nhà.
Hai anh em đằng sau tiếp tục ra ruộng làm việc. Hai người là sức lao động khỏe mạnh trong nhà, phải làm nhiều việc đồng áng hơn mới được. Trước kia họ không ở nhà, các nữ đồng chí trong nhà đều vất vả, cho nên khi hai người đã về nhà thì không cho phụ nữ trong nhà phải xuống ruộng nữa, cùng lắm chỉ ra sân phơi để hỗ trợ phơi lương thực, trong nhà họ nuôi gà nuôi lợn, khai khẩn vườn để trồng rau thôi. Trứng gà và rau mà nhà mình ăn không hết còn có thể mang lên thị trấn bán lấy tiền.
Tô Hướng Nam nói: “Em biết chứ, nhưng mình phải kiếm tiền mà. Tình hình nhà mình thế này thì chỉ làm ruộng không là không được. Đã bao lâu rồi mẹ mình chưa có đồ mới? Bảo Linh muốn tìm được nhà chồng tốt có phải là cần chuẩn bị nhiều đồ cưới cho con bé không? Ngay cả chị dâu cũng chẳng có thể diện gì ở nhà mẹ đẻ, nếu mình có tiền thì chẳng phải cảnh ngộ của chị ấy sẽ tốt hơn hay sao? Cả cháu gái của em nữa, con bé cũng sắp đến tuổi đi học rồi.”
Nghe Tô Hướng Nam lải nhải, Tô Hướng Đông cứ cau mày mãi, cảm thấy nhà mình thật nghèo. Anh ấy từng là sức lao động khỏe mạnh có tiếng trong thôn, vẫn kiếm được nhiều công điểm nhất, thế mà giờ nhà mình lại nghèo hơn nhà người khác, trong lòng anh ấy không dễ chịu chút nào.
10
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
