0 chữ
Chương 17
Chương 17: Đây là gia đình gì vậy
Đây là gia đình gì vậy? Còn có cả quản gia và trợ lý tư nhân nữa ư? Lý Ngọc Lập thoáng cứng đờ, sau đó cười nói: “Cô Tô hãy yên tâm, chuyện này không thành vấn đề. Vấn đề giao thông, tôi có thể giúp cô mượn một chiếc xe… Có lẽ cần chi trả một khoản phí, nhưng đối với cô mà nói không đáng nhắc đến. Mặt khác, nếu cô có điều gì cần tìm hiểu, muốn làm chuyện gì trong nước thì có thể tìm tôi. Dù sau này có thể xuất ngoại hay không thì tôi vẫn sẵn lòng kết bạn với cô. Người Hoa Quốc chúng ta chú trọng tình nghĩa, giúp bạn bè một phen là điều nên làm.”
Ánh mắt Tô Tầm hiện lên ý cười: “Thế thì tốt quá, nếu có thể thuê xe thì càng tốt, tiền không thành vấn đề, chỉ cần chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì không quan trọng. Quản lý Lý, tôi cũng rất thích kết bạn với một người trọng tình trọng nghĩa như chị. Cộng đồng người Hoa chúng tôi ở nước ngoài cũng vì đoàn kết nên mới có đủ sức mạnh mà cạnh tranh với tư bản. Ở trong nước lại làm quen với một người bạn như quản lý Lý, tôi rất vui mừng. Chẳng trách ông nội tôi vẫn mong mỏi được trở về Tổ quốc.”
Lý Ngọc Lập nói: “Tôi bảo đảm cô sẽ không hối hận vì về nước. Giờ tôi sẽ đi chuẩn bị xe cho cô ngay, ngày mai cô sẽ được dùng xe riêng.”
Tô Tầm nói: “Hy vọng chuẩn bị thêm một tài xế cho tôi, tôi sẽ trả lương gấp đôi.” Chẳng qua chỉ mấy chục đồng mà thôi.
“Tất nhiên là không thành vấn đề.” Lý Ngọc Lập cười nói. Chỉ cần có tiền, với mạng lưới quan hệ của cô ấy thì chuyện này không thành vấn đề.
Chuyện vẫn đè trong lòng đã có hy vọng, Lý Ngọc Lập đi đường cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô ấy xuống lầu về văn phòng, gọi điện cho lãnh đạo nhà xưởng mà mình quen.
Mấy năm nay dần có một số xưởng quốc doanh lợi nhuận không được như xưa, dù có xe thì cũng không nỡ dùng, còn phải bán máy móc để duy trì việc kinh doanh. Lý Ngọc Lập biết rõ tình huống của mấy nhà xưởng này, cô ấy gọi điện cho họ rồi giải thích tình huống, đối phương vui vẻ đồng ý.
Chung quy Lý Ngọc Lập còn vẽ bánh lớn, quen biết một kiều bào ở nước ngoài, nói không chừng sau này sẽ hỗ trợ nhà máy mở rộng thị trường nước ngoài thì sao? Dù không có thị trường nước ngoài thì tiến cử một vài kỹ thuật nước ngoài cũng được. Hiện giờ mọi người cực kỳ sùng bái sản phẩm xuất nhập khẩu, thậm chí có một số nhà xưởng vô lương tâm không bán được hàng hóa nên treo biển hiệu nói là hàng xuất khẩu tiêu thụ tại chỗ, nhanh chóng mở rộng kinh doanh trong thời gian ngắn. Những người sĩ diện thì không làm được chuyện vô liêm sỉ như vậy, nhưng nếu thật sự có thể xuất khẩu thì đó mới là có bản lĩnh chân chính.
Thế là họ vung tay lên, ngay cả tiền thuê xe cũng không cần, tiền lương của tài xế cũng không cần trả, cùng lắm khách tự đổ xăng là được.
Cảm giác ngủ trong phòng tổng thống là gì? Tô Tầm chỉ có một cảm giác, thoải mái!
Quen ngủ trong kiểu phòng này rồi, cô nghĩ rằng sau này mình sẽ nhớ nhung mãi. Từ giàu về nghèo khó. Cho nên vẫn phải có tiền mới được, đương nhiên chuyện kiếm tiền cũng phải nhanh chóng.
Sáng sớm hôm sau, cô xuống lầu ăn bữa sáng, chuẩn bị ăn sáng xong thì lên kế hoạch tìm họ hàng.
Lý Ngọc Lập đã chờ cô ở dưới đại sảnh, thấy cô đi xuống thì đến gần dẫn đường cho cô, nói cho cô biết nơi ăn bữa sáng. Tô Tầm cười nói: “Cảm ơn, nếu không phải hôm nay phải đi nhanh thì tôi còn muốn ăn bữa sáng đặc sản của địa phương.”
Ánh mắt Tô Tầm hiện lên ý cười: “Thế thì tốt quá, nếu có thể thuê xe thì càng tốt, tiền không thành vấn đề, chỉ cần chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì không quan trọng. Quản lý Lý, tôi cũng rất thích kết bạn với một người trọng tình trọng nghĩa như chị. Cộng đồng người Hoa chúng tôi ở nước ngoài cũng vì đoàn kết nên mới có đủ sức mạnh mà cạnh tranh với tư bản. Ở trong nước lại làm quen với một người bạn như quản lý Lý, tôi rất vui mừng. Chẳng trách ông nội tôi vẫn mong mỏi được trở về Tổ quốc.”
Tô Tầm nói: “Hy vọng chuẩn bị thêm một tài xế cho tôi, tôi sẽ trả lương gấp đôi.” Chẳng qua chỉ mấy chục đồng mà thôi.
“Tất nhiên là không thành vấn đề.” Lý Ngọc Lập cười nói. Chỉ cần có tiền, với mạng lưới quan hệ của cô ấy thì chuyện này không thành vấn đề.
Chuyện vẫn đè trong lòng đã có hy vọng, Lý Ngọc Lập đi đường cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô ấy xuống lầu về văn phòng, gọi điện cho lãnh đạo nhà xưởng mà mình quen.
Mấy năm nay dần có một số xưởng quốc doanh lợi nhuận không được như xưa, dù có xe thì cũng không nỡ dùng, còn phải bán máy móc để duy trì việc kinh doanh. Lý Ngọc Lập biết rõ tình huống của mấy nhà xưởng này, cô ấy gọi điện cho họ rồi giải thích tình huống, đối phương vui vẻ đồng ý.
Thế là họ vung tay lên, ngay cả tiền thuê xe cũng không cần, tiền lương của tài xế cũng không cần trả, cùng lắm khách tự đổ xăng là được.
Quen ngủ trong kiểu phòng này rồi, cô nghĩ rằng sau này mình sẽ nhớ nhung mãi. Từ giàu về nghèo khó. Cho nên vẫn phải có tiền mới được, đương nhiên chuyện kiếm tiền cũng phải nhanh chóng.
Sáng sớm hôm sau, cô xuống lầu ăn bữa sáng, chuẩn bị ăn sáng xong thì lên kế hoạch tìm họ hàng.
Lý Ngọc Lập đã chờ cô ở dưới đại sảnh, thấy cô đi xuống thì đến gần dẫn đường cho cô, nói cho cô biết nơi ăn bữa sáng. Tô Tầm cười nói: “Cảm ơn, nếu không phải hôm nay phải đi nhanh thì tôi còn muốn ăn bữa sáng đặc sản của địa phương.”
11
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
