0 chữ
Chương 47
Chương 47
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Lâm Tương Nghi, cả thế giới của Tạ Thanh Tiêu như trở nên tĩnh lặng. Trong tầm mắt chỉ còn lại một mình Lâm Tương Nghi, trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ.
Cô mặc váy đỏ, gả cho anh rồi.
Ngày đó từ thành phố về, Tạ Thanh Tiêu đã tưởng tượng rất nhiều lần bộ dạng Lâm Tương Nghi mặc bộ đồ cưới này, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nhưng tất cả mọi tưởng tượng đều không bằng hình ảnh anh nhìn thấy trước mắt.
Lâm Tương Nghi quá đẹp, đẹp đến mức anh nín thở. Mà ý cười nơi khóe mắt đầu mày của cô cũng khiến anh cảm thấy, thật ra cô cũng yêu thích anh, gả cho anh cô cũng vui vẻ.
Tim anh đập thình thịch.
“Xem dáng vẻ anh Tiêu nhìn vợ kìa, ba chân sắp đứng lên rồi ấy chứ.” Trương Bằng Phi khoác vai một người anh em khác là Vương Hiểu Phong, cười gian xảo.
“Còn phải nói sao? Anh ấy mong Lâm Tương Nghi bao nhiêu năm rồi? Chỉ cần đυ.ng phải Lâm Tương Nghi, bộ dạng mất giá của cậu ta chúng ta còn thấy ít sao?” Vương Hiểu Phong cũng theo đó trêu chọc.
“Cút, để sau tôi xử lý các cậu!” Tạ Thanh Tiêu cười mắng, cảnh cáo họ đừng nói bậy, mới quay đầu đi về phía Lâm Tương Nghi.
Lâm Tương Nghi nhìn Tạ Thanh Tiêu đi tới, cũng nín thở.
Cô cũng là lần đầu tiên kết hôn. Tuy vì có ký ức kiếp trước, tư tưởng so với nhiều người thời nay cởi mở hơn một chút.
Sẽ không cho rằng gả cho một người đàn ông là gửi gắm cả đời mình. Nhưng đã gả cho Tạ Thanh Tiêu, đương nhiên cô cũng hy vọng có thể cùng anh đi hết cuộc đời.
Tuy cô cố tỏ ra thoải mái nhưng tâm trạng vẫn rất căng thẳng, ngốc nghếch hỏi: “Anh đến rồi à?”
Tạ Thanh Tiêu cũng căng thẳng: “Ừm.”
Thẩm Hiểu Lan nhìn họ, bật cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tạ Thanh Tiêu kiêu ngạo tùy hứng lại có bộ dạng thấp thỏm như vậy. Dù sao hình tượng Trong lòng Tạ Thanh Tiêu cô ấy là tính tình nóng nảy lại hay bắt nạt Lâm Tương Nghi.
Cô ấy còn sợ sau khi cưới Tạ Thanh Tiêu sẽ bạo hành gia đình với Lâm Tương Nghi.
Còn Lâm Tương Nghi, rõ ràng là thích Lục Định Viễn, sao quay đầu lại ở bên Tạ Thanh Tiêu?
Thẩm Hiểu Lan liền nghi ngờ liệu có ẩn tình gì đó ở giữa, không mấy lạc quan về cuộc hôn nhân này của Lâm Tương Nghi và Tạ Thanh Tiêu.
Nhưng bây giờ cô ấy nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy có lẽ là cô ấy đã nghĩ sai?
Lục Định Viễn cũng thu hết cảnh này vào mắt. Ngoài cảm thấy có chút chói mắt ra, anh ta lại cho rằng đó là Lâm Tương Nghi cố ý diễn cho anh ta xem, chán ghét quay đầu đi.
Lâm Tương Nghi tưởng chọn ngày cưới vào hôm nay, ăn diện đẹp như vậy, cướp hết sự nổi bật của Tuệ Tuệ thì anh ta sẽ hối hận sao?
Không, anh ta chỉ cảm thấy cô thật đáng thương.
Vừa lúc Lâm Tuệ Tuệ được mọi người vây quanh từ cầu thang đi xuống. Lục Định Viễn nhìn thấy cô ta, ánh mắt dịu lại, nhanh chóng đi về phía Lâm Tuệ Tuệ: “Tuệ Tuệ.”
Lâm Tuệ Tuệ tận mắt chứng kiến sự thay đổi cảm xúc của Lục Định Viễn khi nhìn thấy cô ta và khi nhìn thấy Lâm Tương Nghi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cô mặc váy đỏ, gả cho anh rồi.
Ngày đó từ thành phố về, Tạ Thanh Tiêu đã tưởng tượng rất nhiều lần bộ dạng Lâm Tương Nghi mặc bộ đồ cưới này, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nhưng tất cả mọi tưởng tượng đều không bằng hình ảnh anh nhìn thấy trước mắt.
Lâm Tương Nghi quá đẹp, đẹp đến mức anh nín thở. Mà ý cười nơi khóe mắt đầu mày của cô cũng khiến anh cảm thấy, thật ra cô cũng yêu thích anh, gả cho anh cô cũng vui vẻ.
Tim anh đập thình thịch.
“Xem dáng vẻ anh Tiêu nhìn vợ kìa, ba chân sắp đứng lên rồi ấy chứ.” Trương Bằng Phi khoác vai một người anh em khác là Vương Hiểu Phong, cười gian xảo.
“Cút, để sau tôi xử lý các cậu!” Tạ Thanh Tiêu cười mắng, cảnh cáo họ đừng nói bậy, mới quay đầu đi về phía Lâm Tương Nghi.
Lâm Tương Nghi nhìn Tạ Thanh Tiêu đi tới, cũng nín thở.
Cô cũng là lần đầu tiên kết hôn. Tuy vì có ký ức kiếp trước, tư tưởng so với nhiều người thời nay cởi mở hơn một chút.
Sẽ không cho rằng gả cho một người đàn ông là gửi gắm cả đời mình. Nhưng đã gả cho Tạ Thanh Tiêu, đương nhiên cô cũng hy vọng có thể cùng anh đi hết cuộc đời.
Tuy cô cố tỏ ra thoải mái nhưng tâm trạng vẫn rất căng thẳng, ngốc nghếch hỏi: “Anh đến rồi à?”
Tạ Thanh Tiêu cũng căng thẳng: “Ừm.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tạ Thanh Tiêu kiêu ngạo tùy hứng lại có bộ dạng thấp thỏm như vậy. Dù sao hình tượng Trong lòng Tạ Thanh Tiêu cô ấy là tính tình nóng nảy lại hay bắt nạt Lâm Tương Nghi.
Cô ấy còn sợ sau khi cưới Tạ Thanh Tiêu sẽ bạo hành gia đình với Lâm Tương Nghi.
Còn Lâm Tương Nghi, rõ ràng là thích Lục Định Viễn, sao quay đầu lại ở bên Tạ Thanh Tiêu?
Thẩm Hiểu Lan liền nghi ngờ liệu có ẩn tình gì đó ở giữa, không mấy lạc quan về cuộc hôn nhân này của Lâm Tương Nghi và Tạ Thanh Tiêu.
Nhưng bây giờ cô ấy nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy có lẽ là cô ấy đã nghĩ sai?
Lục Định Viễn cũng thu hết cảnh này vào mắt. Ngoài cảm thấy có chút chói mắt ra, anh ta lại cho rằng đó là Lâm Tương Nghi cố ý diễn cho anh ta xem, chán ghét quay đầu đi.
Không, anh ta chỉ cảm thấy cô thật đáng thương.
Vừa lúc Lâm Tuệ Tuệ được mọi người vây quanh từ cầu thang đi xuống. Lục Định Viễn nhìn thấy cô ta, ánh mắt dịu lại, nhanh chóng đi về phía Lâm Tuệ Tuệ: “Tuệ Tuệ.”
Lâm Tuệ Tuệ tận mắt chứng kiến sự thay đổi cảm xúc của Lục Định Viễn khi nhìn thấy cô ta và khi nhìn thấy Lâm Tương Nghi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
