0 chữ
Chương 17
Chương 17
Vẻ âm u giữa hai hàng lông mày của Trần Phượng Mai suýt nữa không che giấu được: "... Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đúng rồi, vừa nãy là người nhà họ Tạ phải không? Họ hôm nay đến hỏi cưới à? Có bàn xong khi nào tổ chức hôn sự chưa?"
Mau chóng gả Lâm Tương Nghi đi. Sau này bà ta sẽ khiến cái nhà này không còn chỗ dung thân cho nó nữa.
"Bàn rồi.” Lâm Sơn gật đầu, quay người đi vào nhà, "Chuyện này tôi đang định nói với bà đây. Hôn sự của Tương Nghi tổ chức cùng với Tuệ Tuệ."
"Tổ chức cùng ngày?" Trần Phượng Mai đi theo, ngập ngừng nói: "Nhưng Tương Nghi không phải thích Định Viễn sao? Chuyện này... có ổn không?"
"Tương Nghi sắp kết hôn với Thanh Tiêu rồi. Định Viễn cũng thành đôi với Tuệ Tuệ rồi. Còn nói những chuyện đó làm gì?" Lâm Sơn không vui: "Hơn nữa Tương Nghi cũng chưa bao giờ nói nó thích Định Viễn. Biết đâu đều là tin đồn. Bà đừng có mà tung tin đồn nhảm nữa."
Trần Phượng Mai nghẹn lời. Lão già chết tiệt này càng ngày càng bênh vực con tiện nhân nhỏ đó.
Chuyện rõ ràng như ban ngày thế này, còn cần bà ta tung tin đồn nhảm sao?
"Được được được, vậy tôi không nói nữa.” Trần Phượng Mai bề ngoài vẫn rất biết điều. Dù sao người yêu mà không được đáp lại cũng không phải con gái bà ta. Người phải gả cho một tên du thủ du thực, suốt ngày trêu chó ghẹo mèo cũng không phải con gái bà ta.
Bà ta gấp cái gì chứ?
Tuệ Tuệ của bà ta không chỉ có công việc chính thức, đối tượng Lục Định Viễn cũng có công việc chính thức ở huyện.
Hơn Lâm Tương Nghi không biết bao nhiêu lần.
Trần Phượng Mai nghĩ đến đây, trong lòng đắc ý vô cùng.
Ưu thế duy nhất của Lâm Tương Nghi chính là con gái ruột của Lâm Sơn.
Ra khỏi nhà họ Lâm, nó có điểm nào sánh được với Tuệ Tuệ của bà ta? Công việc không bằng Tuệ Tuệ, danh tiếng không bằng Tuệ Tuệ, bây giờ tìm đối tượng cũng không bằng Tuệ Tuệ...
Đợi chúng nó gả đi rồi, khoảng cách sẽ ngày càng lớn.
Tuệ Tuệ của bà ta sẽ theo Lục Định Viễn hưởng phúc ở thành phố. Còn Lâm Tương Nghi chỉ có thể theo Tạ Thanh Tiêu, tên du thủ du thực đó chịu khổ thôi.
Tuy nhiên, có một chuyện Trần Phượng Mai vẫn khá để tâm: "Ông Lâm, nhà họ Tạ đưa bao nhiêu tiền thách cưới vậy?"
"Một nghìn."
"Một nghìn?" Trần Phượng Mai tưởng mình nghe nhầm.
"Bà không nghe nhầm đâu, đúng là một nghìn.” Lâm Sơn nói. Ông không hề ngạc nhiên khi Trần Phượng Mai lại kinh ngạc như vậy.
Lúc đầu nghe nhà họ Tạ muốn đưa một nghìn tiền thách cưới, ông cũng rất kinh ngạc.
Một nghìn tệ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Hiện tại mức lương công nhân chỉ có bốn năm mươi tệ. Chỉ riêng tiền lương cũng phải tiết kiệm mấy năm trời. Huống chi cả gia đình còn phải chi tiêu hàng ngày, vậy phải tiết kiệm bao lâu?
Nếu nhà họ Tạ là gia đình công nhân thì thôi đi, cả nhà cắn răng cũng có thể đưa ra được.
Nhưng nhà họ Tạ là nông dân làm ruộng, tiết kiệm một nghìn tệ phải mất bao lâu?
Nhà Lục Định Viễn cũng làm nông. Nhưng bản thân cậu ta dù sao cũng có công việc chính thức, tốt hơn nhà họ Tạ nhiều. Vậy mà nhà họ Lục đưa tiền thách cưới cho Lâm Tuệ Tuệ cũng chỉ có năm trăm.
Tạ Thanh Tiêu không có việc làm, nhà họ Tạ còn có thể đưa ra một nghìn tệ để cưới Lâm Tương Nghi, có thể thấy thành ý tràn đầy.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Lâm Sơn nhanh chóng đồng ý cho Lâm Tương Nghi gả đi như vậy.
Trần Phượng Mai: "..." Sắc mặt bà ta khó coi thấy rõ.
Mau chóng gả Lâm Tương Nghi đi. Sau này bà ta sẽ khiến cái nhà này không còn chỗ dung thân cho nó nữa.
"Bàn rồi.” Lâm Sơn gật đầu, quay người đi vào nhà, "Chuyện này tôi đang định nói với bà đây. Hôn sự của Tương Nghi tổ chức cùng với Tuệ Tuệ."
"Tổ chức cùng ngày?" Trần Phượng Mai đi theo, ngập ngừng nói: "Nhưng Tương Nghi không phải thích Định Viễn sao? Chuyện này... có ổn không?"
"Tương Nghi sắp kết hôn với Thanh Tiêu rồi. Định Viễn cũng thành đôi với Tuệ Tuệ rồi. Còn nói những chuyện đó làm gì?" Lâm Sơn không vui: "Hơn nữa Tương Nghi cũng chưa bao giờ nói nó thích Định Viễn. Biết đâu đều là tin đồn. Bà đừng có mà tung tin đồn nhảm nữa."
Chuyện rõ ràng như ban ngày thế này, còn cần bà ta tung tin đồn nhảm sao?
"Được được được, vậy tôi không nói nữa.” Trần Phượng Mai bề ngoài vẫn rất biết điều. Dù sao người yêu mà không được đáp lại cũng không phải con gái bà ta. Người phải gả cho một tên du thủ du thực, suốt ngày trêu chó ghẹo mèo cũng không phải con gái bà ta.
Bà ta gấp cái gì chứ?
Tuệ Tuệ của bà ta không chỉ có công việc chính thức, đối tượng Lục Định Viễn cũng có công việc chính thức ở huyện.
Hơn Lâm Tương Nghi không biết bao nhiêu lần.
Trần Phượng Mai nghĩ đến đây, trong lòng đắc ý vô cùng.
Ưu thế duy nhất của Lâm Tương Nghi chính là con gái ruột của Lâm Sơn.
Ra khỏi nhà họ Lâm, nó có điểm nào sánh được với Tuệ Tuệ của bà ta? Công việc không bằng Tuệ Tuệ, danh tiếng không bằng Tuệ Tuệ, bây giờ tìm đối tượng cũng không bằng Tuệ Tuệ...
Tuệ Tuệ của bà ta sẽ theo Lục Định Viễn hưởng phúc ở thành phố. Còn Lâm Tương Nghi chỉ có thể theo Tạ Thanh Tiêu, tên du thủ du thực đó chịu khổ thôi.
Tuy nhiên, có một chuyện Trần Phượng Mai vẫn khá để tâm: "Ông Lâm, nhà họ Tạ đưa bao nhiêu tiền thách cưới vậy?"
"Một nghìn."
"Một nghìn?" Trần Phượng Mai tưởng mình nghe nhầm.
"Bà không nghe nhầm đâu, đúng là một nghìn.” Lâm Sơn nói. Ông không hề ngạc nhiên khi Trần Phượng Mai lại kinh ngạc như vậy.
Lúc đầu nghe nhà họ Tạ muốn đưa một nghìn tiền thách cưới, ông cũng rất kinh ngạc.
Một nghìn tệ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Hiện tại mức lương công nhân chỉ có bốn năm mươi tệ. Chỉ riêng tiền lương cũng phải tiết kiệm mấy năm trời. Huống chi cả gia đình còn phải chi tiêu hàng ngày, vậy phải tiết kiệm bao lâu?
Nhưng nhà họ Tạ là nông dân làm ruộng, tiết kiệm một nghìn tệ phải mất bao lâu?
Nhà Lục Định Viễn cũng làm nông. Nhưng bản thân cậu ta dù sao cũng có công việc chính thức, tốt hơn nhà họ Tạ nhiều. Vậy mà nhà họ Lục đưa tiền thách cưới cho Lâm Tuệ Tuệ cũng chỉ có năm trăm.
Tạ Thanh Tiêu không có việc làm, nhà họ Tạ còn có thể đưa ra một nghìn tệ để cưới Lâm Tương Nghi, có thể thấy thành ý tràn đầy.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Lâm Sơn nhanh chóng đồng ý cho Lâm Tương Nghi gả đi như vậy.
Trần Phượng Mai: "..." Sắc mặt bà ta khó coi thấy rõ.
7
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
