0 chữ
Chương 14
Chương 14
Cha mẹ Tạ cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời không khỏi có chút bối rối, liên tục đáp: "Chào cháu, chào cháu, Tương Nghi."
"Mau vào đi ạ. Ủa? Sao lại mang nhiều đồ thế này?" Lâm Tương Nghi thấy cha mẹ Tạ xách đủ thứ túi lớn túi nhỏ, còn Tạ Thanh Tiêu xách hai con gà, vội vàng tiến lên đỡ đồ giúp mẹ Tạ: "Dì ơi, để cháu cầm giúp dì."
"Không nhiều không nhiều, chút lòng thành thôi.” Mẹ Tạ cười nói, thuận thế đưa gói táo đỏ hai cân nhẹ nhất cho Lâm Tương Nghi, mắt ánh lên ý cười, theo cô vào sân.
Lâm Sơn vừa lúc từ nhà chính đi ra.
"Chú dì, T... Thanh Tiêu.” Lâm Tương Nghi trước đây đều gọi cả họ lẫn tên Tạ Thanh Tiêu, gọi riêng tên cậu vẫn có chút không quen, điều chỉnh một chút mới nói: "Đây là cha cháu. Cha, đây là Thanh Tiêu và cha mẹ anh ấy."
Tạ Thanh Tiêu và cha mẹ Tạ vội chào hỏi Lâm Sơn.
Lâm Sơn không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Thanh Tiêu, sắc mặt hơi trầm xuống.
Không khí có chút gượng gạo.
Cha mẹ Tạ nhìn nhau. Không lẽ hai đứa nhỏ tự ý định chung thân, cha mẹ nhà gái căn bản không coi trọng nhà họ?
"Cha!" Giọng cảnh cáo của Lâm Tương Nghi vang lên.
Lâm Sơn đối mặt với Tạ Thanh Tiêu tâm trạng rất phức tạp. Bị Lâm Tương Nghi cảnh cáo sắc mặt cũng không dịu đi. Đến khi quay sang nhìn cha mẹ Tạ mới cười lên:
"Các vị đến rồi à? Mau vào đi! Chúng tôi vừa chuẩn bị ăn cơm, các vị ăn chưa? Hay là ăn cùng một chút?"
Tạ Thanh Tiêu, Lâm Tương Nghi: "..."
Cha mẹ Tạ: "..." Tình cảm không phải là không coi trọng nhà họ, chỉ đơn thuần là nhìn con rể không thuận mắt thôi à?
Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo khách sáo: "Các vị mới ăn cơm trưa à, chúng tôi ăn rồi. Các vị cứ ăn đi."
"Ăn rồi cũng dùng thêm chút đi.” Lâm Sơn cười nói, trực tiếp kéo ghế ra mời họ ngồi, quay đầu giục Lâm Tương Nghi: "Tương Nghi, đi xào thêm hai món nữa mang ra đây!"
"Vâng!" Lâm Tương Nghi đáp.
Tạ Thanh Tiêu đặt con gà xuống, nói: "Anh giúp em!"
"Được!" Lâm Tương Nghi cũng không từ chối, dẫn Tạ Thanh Tiêu vào bếp.
"Anh đừng để ý nhé. Chuyện của chúng ta cha em biết rồi. Có lẽ đột ngột quá ông ấy chưa chuẩn bị tâm lý. Nhưng ông ấy không có ác ý đâu.” Lâm Tương Nghi giải thích thay Lâm Sơn.
"Không có gì đáng để ý cả.” Tạ Thanh Tiêu nói. Chỉ cần ông ấy đừng cản tôi cưới em là được.
Lâm Tương Nghi gật đầu, vậy thì tốt rồi.
Trước đây hai người ở chung phần lớn thời gian đều là như kim châm đối đầu với mũi nhọn. Bây giờ chuyển thành vợ chồng sắp cưới chuẩn bị bàn chuyện hôn nhân, cô có chút không biết nên đối xử với Tạ Thanh Tiêu thế nào.
Tạ Thanh Tiêu cũng vậy, liền xắn tay áo lên làm việc.
Vừa rửa rau vừa xào rau, giành hết việc của Lâm Tương Nghi.
Lâm Tương Nghi nhìn bóng dáng bận rộn của Tạ Thanh Tiêu, nhất thời không biết đây là bếp nhà cô hay bếp nhà anh nữa.
Chỉ là động tác nấu nướng xào nấu của anh quá vụng về. Nhìn là biết không phải người thường xuyên làm việc nhà, nhất định phải có cô đứng bên cạnh chỉ dẫn mới được.
Điều này khá phù hợp với ấn tượng của Lâm Tương Nghi về Tạ Thanh Tiêu. Một cậu ấm tuy điều kiện gia đình không tốt lắm nhưng được người nhà cưng chiều, nâng niu, có thứ gì tốt cũng phải ưu tiên cho anh trước.
Người như vậy rất dễ trở thành kiểu đàn ông chân tay phát triển nhưng ngũ cốc không phân biệt, tính tình lại cực kỳ ngang ngược, bám váy mẹ.
"Mau vào đi ạ. Ủa? Sao lại mang nhiều đồ thế này?" Lâm Tương Nghi thấy cha mẹ Tạ xách đủ thứ túi lớn túi nhỏ, còn Tạ Thanh Tiêu xách hai con gà, vội vàng tiến lên đỡ đồ giúp mẹ Tạ: "Dì ơi, để cháu cầm giúp dì."
"Không nhiều không nhiều, chút lòng thành thôi.” Mẹ Tạ cười nói, thuận thế đưa gói táo đỏ hai cân nhẹ nhất cho Lâm Tương Nghi, mắt ánh lên ý cười, theo cô vào sân.
Lâm Sơn vừa lúc từ nhà chính đi ra.
"Chú dì, T... Thanh Tiêu.” Lâm Tương Nghi trước đây đều gọi cả họ lẫn tên Tạ Thanh Tiêu, gọi riêng tên cậu vẫn có chút không quen, điều chỉnh một chút mới nói: "Đây là cha cháu. Cha, đây là Thanh Tiêu và cha mẹ anh ấy."
Tạ Thanh Tiêu và cha mẹ Tạ vội chào hỏi Lâm Sơn.
Không khí có chút gượng gạo.
Cha mẹ Tạ nhìn nhau. Không lẽ hai đứa nhỏ tự ý định chung thân, cha mẹ nhà gái căn bản không coi trọng nhà họ?
"Cha!" Giọng cảnh cáo của Lâm Tương Nghi vang lên.
Lâm Sơn đối mặt với Tạ Thanh Tiêu tâm trạng rất phức tạp. Bị Lâm Tương Nghi cảnh cáo sắc mặt cũng không dịu đi. Đến khi quay sang nhìn cha mẹ Tạ mới cười lên:
"Các vị đến rồi à? Mau vào đi! Chúng tôi vừa chuẩn bị ăn cơm, các vị ăn chưa? Hay là ăn cùng một chút?"
Tạ Thanh Tiêu, Lâm Tương Nghi: "..."
Cha mẹ Tạ: "..." Tình cảm không phải là không coi trọng nhà họ, chỉ đơn thuần là nhìn con rể không thuận mắt thôi à?
Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo khách sáo: "Các vị mới ăn cơm trưa à, chúng tôi ăn rồi. Các vị cứ ăn đi."
"Vâng!" Lâm Tương Nghi đáp.
Tạ Thanh Tiêu đặt con gà xuống, nói: "Anh giúp em!"
"Được!" Lâm Tương Nghi cũng không từ chối, dẫn Tạ Thanh Tiêu vào bếp.
"Anh đừng để ý nhé. Chuyện của chúng ta cha em biết rồi. Có lẽ đột ngột quá ông ấy chưa chuẩn bị tâm lý. Nhưng ông ấy không có ác ý đâu.” Lâm Tương Nghi giải thích thay Lâm Sơn.
"Không có gì đáng để ý cả.” Tạ Thanh Tiêu nói. Chỉ cần ông ấy đừng cản tôi cưới em là được.
Lâm Tương Nghi gật đầu, vậy thì tốt rồi.
Trước đây hai người ở chung phần lớn thời gian đều là như kim châm đối đầu với mũi nhọn. Bây giờ chuyển thành vợ chồng sắp cưới chuẩn bị bàn chuyện hôn nhân, cô có chút không biết nên đối xử với Tạ Thanh Tiêu thế nào.
Vừa rửa rau vừa xào rau, giành hết việc của Lâm Tương Nghi.
Lâm Tương Nghi nhìn bóng dáng bận rộn của Tạ Thanh Tiêu, nhất thời không biết đây là bếp nhà cô hay bếp nhà anh nữa.
Chỉ là động tác nấu nướng xào nấu của anh quá vụng về. Nhìn là biết không phải người thường xuyên làm việc nhà, nhất định phải có cô đứng bên cạnh chỉ dẫn mới được.
Điều này khá phù hợp với ấn tượng của Lâm Tương Nghi về Tạ Thanh Tiêu. Một cậu ấm tuy điều kiện gia đình không tốt lắm nhưng được người nhà cưng chiều, nâng niu, có thứ gì tốt cũng phải ưu tiên cho anh trước.
Người như vậy rất dễ trở thành kiểu đàn ông chân tay phát triển nhưng ngũ cốc không phân biệt, tính tình lại cực kỳ ngang ngược, bám váy mẹ.
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
