TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Anh làm gì ở ngoài họ cũng không biết. Hỏi anh thì lần nào anh cũng nói qua loa cho xong chuyện. Hỏi nhiều thì anh mất kiên nhẫn.

Bà và cha Tạ rất mệt mỏi. Lại sợ quản nhiều quá anh sẽ xa cách họ. Thấy anh cũng không gây chuyện gì khiến người ta tìm đến tận nhà nên dứt khoát mặc kệ.

Kết quả là anh lại có tiền? Chẳng lẽ lúc bà nội mất có để lại tiền riêng cho anh?

"Con có bao nhiêu tiền?" Mẹ Tạ hỏi.

"Một nghìn.” Tạ Thanh Tiêu đi thẳng vào nhà lấy tiền.

Mẹ Tạ và cha Tạ nhìn nhau. Một nghìn? Nhiều thế?

"Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?" Mẹ Tạ vội đuổi theo hỏi. Bà nội dù có cưng chiều anh đến đâu cũng không thể giấu được nhiều tiền như vậy chứ?

Tạ Thanh Tiêu lấy một nghìn tệ từ dưới gối ra, nhét vào tay mẹ Tạ, trả lời lạc đề: "Số tiền này đều là tiền thách cưới vợ của con. Nếu không đủ, con đi vay thêm!"

Mẹ Tạ chưa kịp hỏi tiếp anh lấy đâu ra nhiều tiền thế, đã kinh ngạc hỏi: "Tiền thách cưới nhiều vậy sao?"

Tuy bây giờ phần lớn các nơi đã chia ruộng về hộ gia đình, điều kiện sống tốt hơn trước nhiều. Không đến mức một gánh gạo là cưới được vợ, nhưng đa số cũng chỉ khoảng hai ba trăm tệ.

Trong làng họ, nhà đưa tiền thách cưới nhiều nhất là nhà trưởng thôn năm ngoái cưới con dâu, đưa năm trăm tệ tiền thách cưới.

Đó là vì cô gái kia xinh đẹp, gia đình điều kiện tốt, lại có công việc ở huyện nên mới đưa nhiều như vậy.

Nhà họ... một nghìn tệ thì quá nhiều rồi.

"Không nhiều.” Tạ Thanh Tiêu nói: "Con còn thấy ít đấy. Chỉ là bây giờ con không có nhiều tiền như vậy. Nếu không con còn muốn đưa nhiều hơn nữa. Vợ con không chỉ đáng giá ngần này tiền đâu!"

Mẹ Tạ suýt nữa ngất đi. Cái thằng phá gia chi tử này!

Người ta là con gái lớn không giữ được trong nhà. Nhà bà thì ngược lại, con trai lớn không giữ được trong nhà!

Bà muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của Tạ Thanh Tiêu, cuối cùng đành nuốt lời vào bụng.

Sau khi ra khỏi phòng Tạ Thanh Tiêu, mẹ Tạ và cha Tạ nhìn nhau. Mẹ Tạ thở dài nói: "Chuyện này đột ngột quá. Sao lại đột nhiên đòi kết hôn? Cô gái đó chúng ta còn chưa gặp mặt, không biết có đáng tin không nữa."

"Không đáng tin thì làm thế nào? Nhìn dáng vẻ của A Tiêu kìa, đã chấm cô gái đó rồi. Ông không nghe nó nói à? Nhất định phải cưới cô gái đó!" Cha Tạ oán trách: "Đều tại bà nội chiều hư nó!"

"Ông còn dám nói bà nội. Bà ấy dù sao cũng nuôi lớn một đứa con trai cho ông. Nếu không hồi đó sao ông không tự mình nuôi.” Mẹ Tạ lườm cha Tạ một cái.

Bà và cha Tạ có năm người con, một người mất sớm, còn lại hai trai hai gái.

Tạ Thanh Tiêu là con út, cách anh chị gần nhất cũng năm tuổi.

Lúc bà sinh Tạ Thanh Tiêu tuổi đã không còn trẻ, lại đúng vào thời kỳ ăn cơm tập thể. Mỗi ngày đều phải đi làm kiếm công điểm. Tan làm về phải chăm sóc Tạ Thanh Tiêu còn nhỏ, lại phải hầu hạ cả gia đình lớn, sức lực thật sự không theo kịp.

Mẹ chồng bà biết chuyện liền bế Tạ Thanh Tiêu về nuôi.

Lúc đó họ và bà nội đã ở riêng rồi. Tuy ở không xa nhưng không cùng một mái nhà. Lúc bận rộn, thường mấy ngày liền không đến thăm Tạ Thanh Tiêu.

Bà nội rất cưng chiều Tạ Thanh Tiêu. Tuy chiều hư tính cách anh đến mức ngang ngược vô pháp vô thiên, nhưng dù sao cũng đã nuôi lớn Tạ Thanh Tiêu.

Vì vậy, mẹ Tạ rất cảm kích bà nội.

6

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.