0 chữ
Chương 26
Chương 26
Hai mẹ con đồng loạt quay đầu lại. Người đến là Lâm Tiểu Nha, đến từ gia đình gửi nuôi. Sau khi mẹ nuôi Vương Xuân Hoa qua đời, đứa con trai khốn nạn Lâm Đại Hổ của bà đã bán Tiểu Mãn cho Trương Lão Tài. Lâm Tiểu Nha là con gái út của Vương Xuân Hoa.
"Tiểu Mãn, là cô đây. Cháu còn nhận ra cô không?" Lâm Tiểu Nha rụt rè chào hỏi.
"Nhận ra ạ, cô Tiểu Nha." Tiểu Mãn trả lời.
Tiểu Mãn gọi cô ấy là cô, chứng tỏ cậu bé không ghét cô ấy, trước đây chắc cô ấy đối xử tốt với Tiểu Mãn.
Thư Uyển thu hết vẻ mặt của cô gái vào mắt, lên tiếng: "Tiểu Nha, anh trai em bán Tiểu Mãn đi rồi."
Lúc cô đến trả tiền gửi nuôi cho Vương Xuân Hoa từng gặp người nhà bà, không thân, nhưng cũng nói chuyện được vài câu.
Lâm Tiểu Nha khoảng hai mươi tuổi, mặt vuông, mày rậm, trông mộc mạc phúc hậu. Môi cô ấy mấp máy: "Chị Thư Uyển, em không biết..."
Ngoại trừ Lâm Đại Hổ, người nhà họ Lâm đều không biết hắn đã bán Tiểu Mãn đi. Hắn nói là Thư Uyển đã đón Tiểu Mãn đi rồi.
Cô ấy cũng chỉ biết tình hình khi bị công an hỏi cung.
Lúc nãy trên đường đến đồn công an và sau khi đến nơi, công an không cho anh em Lâm Đại Hổ thống nhất lời khai, nhưng Lâm Đại Hổ liên tục nháy mắt ra hiệu cho em gái. Lâm Tiểu Nha hiểu ý anh ta, là bảo cô đừng nói hớ.
Cô ấy là người thật thà, chưa bao giờ biết nói dối. Mặc dù anh trai đang bị công an thẩm vấn, có khả năng liên quan đến tội phạm, nhưng đối mặt với người trong cuộc, cô vẫn không thể nói dối.
Do dự một lúc lâu, môi cũng mấp máy không ngừng, cuối cùng Lâm Tiểu Nha hạ quyết tâm, cầu xin: "Chị Thư Uyển, anh trai em là nhất thời hồ đồ. Xin chị nể tình mẹ em đã nuôi nấng Tiểu Mãn mà tha cho anh ấy. Nếu chị không tha thứ thì anh ấy phạm tội mất. Nếu anh trai em không đưa Tiểu Mãn đi, em sẽ nuôi Tiểu Mãn, không để cháu phải chịu khổ. Đều là trách nhiệm của em, là em không chăm sóc tốt cho Tiểu Mãn."
Thư Uyển lặng lẽ nhìn Lâm Tiểu Nha. Vương Xuân Hoa lương thiện lại sinh ra đứa con trai khốn nạn. Em gái không biết chuyện bẩn thỉu anh ta làm, còn đang cầu tình cho anh ta nữa.
Cô gái mộc mạc này hà cớ gì phải ôm trách nhiệm vào mình?
Lâm Đại Hổ khăng khăng nói rằng tưởng Thư Uyển bỏ rơi con, nhà họ lại không muốn nuôi trẻ con nên mới phải cho Tiểu Mãn đi, tuyệt đối không thừa nhận là bán trẻ con.
Chuyện này định tội thế nào, lời khai của mẹ con Thư Uyển vô cùng quan trọng. Mua bán trẻ em và cho nhận nuôi tính chất hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tiểu Nha đến cầu xin Thư Uyển, cô không muốn anh trai vào tù. Cô tin Thư Uyển mềm lòng, nể tình mẹ cô đã nuôi Tiểu Mãn, nhất định sẽ không truy cứu.
Trong văn phòng, mẹ con Thư Uyển cùng Lâm Đại Hổ, Lâm Tiểu Nha bị công an thẩm vấn chung.
Lâm Tiểu Nha trông mặt hiền lành. Lâm Đại Hổ thì trông bóng nhẫy, bỉ ổi, mặt dơi mày chuột. Trước mặt công an, hắn vẫn đổ hết trách nhiệm lên đầu Thư Uyển, nói cô bỏ rơi con, đẩy trách nhiệm nuôi dưỡng sang cho nhà họ Lâm.
Thư Uyển đối chọi gay gắt với hắn: "Trước khi tôi rời Đông Bắc đã trả thêm một năm tiền nuôi dưỡng rồi đúng không? Mẹ anh mất, sao anh không liên lạc với tôi? Anh có tư cách gì mà bán Tiểu Mãn đi? Tiền nuôi dưỡng đâu, anh tiêu hết rồi à? Hơn nữa vừa nãy em gái anh nói cô ấy sẽ nuôi Tiểu Mãn."
Miệng lưỡi Lâm Đại Hổ cũng lợi hại, nói: "Hề hề, em gái tôi là gái tân còn trong trắng, cô bảo nó nuôi trẻ con à? Nó còn lấy chồng trong sạch thế nào được nữa?"
Rất tốt, Thư Uyển chính là chờ câu này của hắn.
Lâm Tiểu Nha vẫn luôn cầu xin cho anh trai, nói đến chỗ kích động thì nước mắt nước mũi giàn giụa: "Chị Thư Uyển, mẹ em chỉ có anh trai em là con trai độc nhất. Nếu anh ấy phạm tội, mẹ em dưới suối vàng nhất định không thể yên nghỉ. Xin chị nể tình mẹ em, nói với công an một tiếng, chúng ta bắt tay giảng hòa, chuyện lớn hóa nhỏ đi ạ."
"Tiểu Mãn, là cô đây. Cháu còn nhận ra cô không?" Lâm Tiểu Nha rụt rè chào hỏi.
"Nhận ra ạ, cô Tiểu Nha." Tiểu Mãn trả lời.
Tiểu Mãn gọi cô ấy là cô, chứng tỏ cậu bé không ghét cô ấy, trước đây chắc cô ấy đối xử tốt với Tiểu Mãn.
Thư Uyển thu hết vẻ mặt của cô gái vào mắt, lên tiếng: "Tiểu Nha, anh trai em bán Tiểu Mãn đi rồi."
Lúc cô đến trả tiền gửi nuôi cho Vương Xuân Hoa từng gặp người nhà bà, không thân, nhưng cũng nói chuyện được vài câu.
Lâm Tiểu Nha khoảng hai mươi tuổi, mặt vuông, mày rậm, trông mộc mạc phúc hậu. Môi cô ấy mấp máy: "Chị Thư Uyển, em không biết..."
Cô ấy cũng chỉ biết tình hình khi bị công an hỏi cung.
Lúc nãy trên đường đến đồn công an và sau khi đến nơi, công an không cho anh em Lâm Đại Hổ thống nhất lời khai, nhưng Lâm Đại Hổ liên tục nháy mắt ra hiệu cho em gái. Lâm Tiểu Nha hiểu ý anh ta, là bảo cô đừng nói hớ.
Cô ấy là người thật thà, chưa bao giờ biết nói dối. Mặc dù anh trai đang bị công an thẩm vấn, có khả năng liên quan đến tội phạm, nhưng đối mặt với người trong cuộc, cô vẫn không thể nói dối.
Do dự một lúc lâu, môi cũng mấp máy không ngừng, cuối cùng Lâm Tiểu Nha hạ quyết tâm, cầu xin: "Chị Thư Uyển, anh trai em là nhất thời hồ đồ. Xin chị nể tình mẹ em đã nuôi nấng Tiểu Mãn mà tha cho anh ấy. Nếu chị không tha thứ thì anh ấy phạm tội mất. Nếu anh trai em không đưa Tiểu Mãn đi, em sẽ nuôi Tiểu Mãn, không để cháu phải chịu khổ. Đều là trách nhiệm của em, là em không chăm sóc tốt cho Tiểu Mãn."
Cô gái mộc mạc này hà cớ gì phải ôm trách nhiệm vào mình?
Lâm Đại Hổ khăng khăng nói rằng tưởng Thư Uyển bỏ rơi con, nhà họ lại không muốn nuôi trẻ con nên mới phải cho Tiểu Mãn đi, tuyệt đối không thừa nhận là bán trẻ con.
Chuyện này định tội thế nào, lời khai của mẹ con Thư Uyển vô cùng quan trọng. Mua bán trẻ em và cho nhận nuôi tính chất hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tiểu Nha đến cầu xin Thư Uyển, cô không muốn anh trai vào tù. Cô tin Thư Uyển mềm lòng, nể tình mẹ cô đã nuôi Tiểu Mãn, nhất định sẽ không truy cứu.
Trong văn phòng, mẹ con Thư Uyển cùng Lâm Đại Hổ, Lâm Tiểu Nha bị công an thẩm vấn chung.
Thư Uyển đối chọi gay gắt với hắn: "Trước khi tôi rời Đông Bắc đã trả thêm một năm tiền nuôi dưỡng rồi đúng không? Mẹ anh mất, sao anh không liên lạc với tôi? Anh có tư cách gì mà bán Tiểu Mãn đi? Tiền nuôi dưỡng đâu, anh tiêu hết rồi à? Hơn nữa vừa nãy em gái anh nói cô ấy sẽ nuôi Tiểu Mãn."
Miệng lưỡi Lâm Đại Hổ cũng lợi hại, nói: "Hề hề, em gái tôi là gái tân còn trong trắng, cô bảo nó nuôi trẻ con à? Nó còn lấy chồng trong sạch thế nào được nữa?"
Rất tốt, Thư Uyển chính là chờ câu này của hắn.
Lâm Tiểu Nha vẫn luôn cầu xin cho anh trai, nói đến chỗ kích động thì nước mắt nước mũi giàn giụa: "Chị Thư Uyển, mẹ em chỉ có anh trai em là con trai độc nhất. Nếu anh ấy phạm tội, mẹ em dưới suối vàng nhất định không thể yên nghỉ. Xin chị nể tình mẹ em, nói với công an một tiếng, chúng ta bắt tay giảng hòa, chuyện lớn hóa nhỏ đi ạ."
18
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
