TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Sao mẹ lại đến?

Mẹ đến để đón cậu, thăm cậu, hay chỉ tình cờ đi ngang qua?

Đã có đứa trẻ khác gọi mẹ là mẹ chưa?

Khoảnh khắc ánh mắt đứa trẻ chiếu tới, Thư Uyển thấy cả khuôn mặt cậu bé như được ánh sáng soi rọi, nhưng ánh sáng chỉ lóe lên rồi vụt tắt, khuôn mặt cậu bé lại trở nên u ám.

Ánh mắt cô tập trung vào Tiểu Mãn, chỉ thấy cậu bé bình tĩnh quay đầu đi, nắm lấy cánh tay bé gái trước mặt, kéo nó vào nhà.

Bé gái giác quan chậm chạp, hoàn toàn không nhận ra có người trên cây cạnh sân, trong khi Tiểu Mãn đã trao đổi ánh mắt không lời với cô.

Bước lên thềm nhà, đi vào trong. Chưa đầy một phút sau, Tiểu Mãn một mình đi ra, lập tức nhìn về phía Thư Uyển. Thấy Thư Uyển vẫn ở trên cây, lòng cậu chợt nhẹ nhõm, mím môi, lập tức chạy về phía cổng lớn.

Thư Uyển phát hiện chân phải của Tiểu Mãn có chút bất thường. Cái chân đó giống như một bộ phận rời treo trên người, lủng lẳng vụng về, không nghe sai khiến cho lắm.

Lúc cậu bé đi cà nhắc về phía cô, Thư Uyển cảm thấy Tiểu Mãn giống như một cương thi nhỏ không thể kiểm soát cơ thể đang di chuyển.

Thư Uyển nín thở, ví von không thích hợp, nhưng lại rất đúng.

Chẳng lẽ cô đến muộn rồi? Đã bị ngã gãy rồi sao?

Cô nhảy xuống khỏi cây, Tiểu Mãn đã loạng choạng đi đến bên cạnh cô.

"Cháu là...?" Thư Uyển lên tiếng. Cô ngồi xổm xuống đất, tầm mắt ngang bằng Tiểu Mãn.

Trước đó trên đường cô còn lo không nhận ra Tiểu Mãn, nhưng bây giờ cô chắc chắn trăm phần trăm cậu bé này chính là Tiểu Mãn.

"Cháu là Tiểu Mãn." Thì ra giọng nói của cậu bé cũng non nớt dễ thương như vậy.

Trái tim nhỏ bé của Tiểu Mãn đập thình thịch dữ dội, làm l*иg ngực cậu phập phồng rõ rệt. Cậu cố gắng mở to đôi mắt đen láy nhìn Thư Uyển, lòng thấp thỏm, vẻ mặt dè dặt cẩn thận, chỉ sợ chớp mắt một cái là giấc mơ tan biến, mẹ sẽ biến mất.

Mẹ sẽ không nhận ra cậu chứ!

Không, mẹ nhất định sẽ nhận ra con trai của mình.

Thư Uyển nở nụ cười dịu dàng: "Cô là ai?"

Đôi môi đứa trẻ mấp máy, run rẩy một lúc lâu mới thốt ra được từ ngữ đã gọi thầm trong lòng ngàn vạn lần nhưng lại xa lạ: "Mẹ."

Trong ký ức mơ hồ, mẹ đến rồi đi vội vã, chưa bao giờ nhìn cậu lấy một cái, càng đừng nói đến việc dịu dàng nhìn cậu, nói chuyện với cậu bằng giọng nói mềm mại như thế này.

Tiểu Mãn bị cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ập đến làm cho bối rối không biết phải làm sao.

Thư Uyển cũng cảm thấy xưng hô này thực sự xa lạ. Cô đưa hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Tiểu Mãn, cố gắng thích nghi với thân phận người mẹ, tạo dựng mối liên kết mật thiết giữa hai mẹ con.

"Chân bị làm sao thế? Tiểu Mãn, con bị thương à?" Thư Uyển cúi đầu nhìn chân phải của cậu.

Chiếc quần vá víu, ống quần rõ ràng ngắn một mẩu, để lộ mắt cá chân gầy guộc, đen đúa nứt nẻ.

Tiểu Mãn cúi đầu, hàng mi dày rợp xuống che đi đôi mắt, ánh mắt u ám.

Cậu bị tàn tật rồi sao, mẹ có ghét bỏ cậu không?

Đứa trẻ chua chát nói: "Hôm qua tự nhiên nó thành ra thế này ạ."

Nếu không phải chân cẳng bất tiện, có lẽ hôm qua cậu đã bỏ trốn rồi.

Thư Uyển lại nhìn vào khuôn mặt Tiểu Mãn. Đây không phải là nơi để nói chuyện. Sắp đến giờ cơm trưa, nhà họ Trương chắc chắn sẽ nấu cơm ăn cơm. Bây giờ yên tĩnh, nhưng có lẽ lát nữa họ sẽ về hết.

Cô dùng giọng nói ôn hòa hết mức có thể: "Tiểu Mãn, con đi với mẹ nhé, mẹ đưa con về thành phố, sau này mẹ sẽ nuôi con."

Vẻ mặt u ám của Tiểu Mãn lập tức giãn ra, cậu bé vội ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc và vui sướиɠ. Cậu thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm, nghi ngờ người phụ nữ trước mặt là ảo giác xuất hiện khi nguy hiểm cận kề.

Thấy vẻ mặt cậu bé sững lại, Thư Uyển lặp lại: "Tiểu Mãn, đi với mẹ."

21

0

3 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.