TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Cô nhìn về phía chủ nhiệm Tôn vẫn đang bối rối vì chẳng hiểu chuyện gì, nói tiếp: “Thân là đại biểu, tôi có rất nhiều lời muốn nói với mọi người bằng micro.”

Trán của chủ nhiệm Tôn đã tuổi trung niên và bị hói đầu sáng như bóng đèn, phản xạ lại ánh sáng của bóng đèn dây tóc treo trên đỉnh đầu, lúc này ánh mắt của ông ấy vẫn còn ngơ ngác, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hồn lại.

Lâm Tuyết Hà muốn micro, ông ấy bèn đưa qua.

Lâm Tuyết Hà cầm lấy micro, đứng trước mặt toàn bộ công nhân nữ, hít sâu một hơi, nói năng có khí phách: “Xin chào mọi người, tôi là công nhân Lâm Tuyết Hà, trong thời gian làm việc với nhau gần hai tháng nay, tôi tin rằng mọi người đều biết tôi. Hôm nay tôi có một chuyện muốn nói với mọi người, tối hôm qua, tôi đã trải qua khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời mình, hy vọng trải nghiệm của tôi có thể khiến mọi người lấy làm cảnh giác.”

“Tối hôm qua, tôi, Châu Giai Giai, Tạ Anh Tử, Trần Lệ Linh, Đường Tú Xuân, năm người chúng tôi cùng nhau đến vũ trường. Mới đầu tôi rất sợ, Châu Giai Giai đã nói rằng nơi đó thì có gì nguy hiểm chứ? Chúng ta có tận năm người… Nhưng khi tới vũ trường, tôi bị lưu manh cưỡng ép uống rượu, bọn chúng kéo tôi ra ngoài, tôi lớn tiếng gọi tên bốn người bọn họ, la hét cầu cứu, tôi muốn bọn họ đến cứu tôi, rõ ràng bọn họ đứng cách đó không xa, tôi có thể thấy rõ bóng dáng của bốn người bọn họ trong đám người, nhưng không có một ai vì tôi kêu cứu.”

“Không một ai báo cảnh sát, cũng không một ai gọi người tới giúp đỡ.”

“Tôi cứ như vậy bị kéo đi, kéo đến một con hẻm tối tăm, bọn chúng chuẩn bị luân phiên hãʍ Ꮒϊếp tôi. Mọi người có biết cảm giác khi bị rất nhiều đàn ông sờ mó và lôi kéo quần áo trên người là cảm giác gì không?”

“Tối hôm qua tôi đã rất may mắn khi được một người qua đường cứu, nhưng nếu không có người đó thì sao?”

Lâm Tuyết Hà cao giọng lên, cả xưởng lặng ngắt như tờ, giọng của cô giống như gậy sắt gõ vào chuông lớn, từng tiếng nặng nề dội vào lỗ tai mọi người.

“Tôi hy vọng mọi người vĩnh viễn không gặp phải loại cảnh ngộ đó.”

Lâm Tuyết Hà vừa dứt lời, Tạ Anh Tử và những người khác theo sau vào lập tức cứng ngắc như những pho tượng, Tạ Anh Tử mặt mũi cứng đờ tái nhợt bỗng chốc cảm thấy cả bầu trời như sụp xuống.

Cô ta không dám nhìn vào vẻ mặt của mọi người, không dám đoán xem bọn họ đang nghĩ gì, liệu có cảm thấy cô ta là một kẻ tiểu nhân lòng dạ âm hiểm độc ác, thấy một cô gái cùng thôn gặp nguy hiểm, đã không giúp đỡ thì thôi, đã thế còn giả vờ câm điếc, bỏ mặc không hỏi.

Rõ ràng cô ta biết nếu Lâm Tuyết Hà bị kéo đi thì sẽ gặp phải hậu quả như thế nào, vậy mà cô ta còn có thể trở lại nhà máy và không rên một tiếng.

Mọi người đều biết hết rồi… bọn họ sẽ nghĩ về cô ta thế nào đây? Bọn họ sẽ cảm thấy cô ta là một người như thế nào?

Đầu Tạ Anh Tử không ngừng ong lên, trong lỗ tai toàn là những lời xì xào bàn tán và mắng nhiếc mà cô ta đã tưởng tượng vào tối hôm qua: “Nhìn Anh Tử thành thật như vậy, không ngờ lòng dạ lại ác độc đến thế.”

“Cô ta ghen tị với Lâm Tuyết Hà đấy mà.”

“Nếu Lâm Tuyết Hà ôm hận tự sát, cô ấy sẽ biến thành nữ quỷ mặc váy đỏ đến tìm cô ta, hỏi cô ta tại sao lại khoanh tay đứng nhìn…”

Tạ Anh Tử mặt xám như tro tàn, Trần Lệ Linh và Đường Tú Xuân đều cúi đầu nhìn mũi chân, chỉ có Châu Giai Giai nhìn Lâm Tuyết Hà với vẻ mặt như thấy quỷ, Châu Giai Giai cảm thấy Lâm Tuyết Hà đã điên rồi, sao cô ta lại dám nói chuyện này ra ngoài.

2

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.