Chương 7
Chị dâu cả 2
Người mẹ chồng này Ngô Lan rất hiểu, nói trắng ra chính là thích bắt nạt kẻ yếu thôi, chứ làm sao không thấy bà làm khó vợ chú ba, không phải chỉ vì vợ chú ba là người trong thành lại có nhà mẹ chống lưng sao. Cho nên chỉ cần chính mình mạnh mẽ cô không có ý kiến gì. Nhưng dù sao thì vẫn là mẹ chồng, cũng không thể làm ầm ỉ quá lên, bằng không người khó chịu nhất chính là chồng mình, nói gì đi nữa đó cũng là mẹ ruột chồng mình.
Ngô Lan thật tâm cùng cô em dâu nói đến lối đối nhân xử thế, nếu chú hai không phải là người trượng nghĩa thì cô sẽ không tốn tâm tư nói nhiều như vậy. Vấn đề là mặc dù cô nói nhiều lần rồi mà cô em dâu này lại không để trong lòng, vẫn mang bộ dáng thường ngày, không có thay đổi gì. Hôm nay coi như cô nhai đi nhai lại cũng không thấm thía đối với cô em dâu, cứ coi như là lòng tốt của cô đi.
Ngô Lan không biết cô em dâu này không còn là cô em dâu trước kia nên cũng không biết tâm tư Lưu Đào đã sớm thay đổi. Nhị Nương đời trước từng trải qua một phen sóng to gió lớn, bây giờ biến thành Lưu Đào nên dĩ nhiên nghe hiểu ý tứ của chị dâu cả đều là thật lòng, vì thế cô thật tâm lắng nghe, hơn nữa nói cám ơn.
Ngô Lan thấy phản ứng khác thường của thím ba thì rất kinh ngạc, thím ba thay đổi đương nhiên là cô cao hứng, cuối cùng thím ba cũng thông suốt dĩ nhiên là công lao của cô. Chú ba trước giờ đều đau lòng thím ba nên từ lúc cưới tới giờ cũng không dám nói nặng thím ba một câu.
"Đúng rồi, Đồng Đồng đâu rồi?" Cao hứng xong Ngô Lan phát hiện cháu gái không ở đây liền hỏi.
"Em đưa Đồng Đồng đến nhà mẹ đẻ, gần đây có chút không thoải mái, sợ chiếu cố không tốt nha đầu đó nên đưa sang nhà ngoại". Lưu Đào vừa mới thích ứng một chút, trong lòng có chút khẩn trương, thấy Ngô Lan hỏi con giá liền nói thế.
"Nga, Đồng Đồng cũng hai tuổi, lớn rồi cũng không khiến thím hai mệt nữa, vẫn là thím ba cùng chú ba nhanh chóng sinh con trai đi, như vậy mẹ sẽ không làm khó thím nữa. Lúc trước thời điểm chị sinh Điềm Điềm bà vẫn không phải luôn gây khó dễ chị sao, sau đó sinh Minh Minh tình cảnh mới tốt lên được". Nhà Ngô Lan có một gái, một trái. Bé gái tên gọi Cao Điềm Điềm năm nay tám tuổi, còn bé trai là Cao Minh Minh năm nay sáu tuổi.
Nghe chị dâu cả nói Lưu Đào nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, đời trước chưa động phòng thì cô đã làm quả phụ rồi, ngay cả cha chồng cũng chưa thấy mặt, bỗng dưng nói tới vấn đề này làm cô có chút đỏ mặt. Nhưng nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Đồng Đồng, lại nghĩ đến ánh mắt như như cười của người kia, cô cảm thấy tựa hồ đề nghị này cũng không tồi.
Ngô Lan thấy cô em dâu bị cô trêu đến đỏ cả mặt, cô không nói thêm gì. Thím hai da mặt mỏng, nói vấn đề sinh con, so với cô thì mẹ chồng còn thường xuyên nói vạch toẹt thẳng thừng hơn cô. Lúc trước nàng từng bị thúc dục biết bao lần, nếu đổi lại thím hai sợ rằng sớm đã khóc sướt mướt.
"Trời cũng không còn sớm, chị về trước đây, anh cả và cháu gái vẫn đang chờ chị về nấu cơm. Thím cứ nằm nghỉ, một chút chị bảo Điềm Điềm đem một chút đồ ăn qua", Ngô Lan vừa nói vừa đứng lên.
"Không cần phiền như vậy, em cũng không có chuyện gì, chỉ có chút buồn nôn choáng váng thôi, bây giờ tốt hơn rất nhiều, không cần để Điềm Điềm chạy tới đây". Lưu Đào vội vàng cự tuyệt, vừa nói cô cũng từ trên giường dứng dậy, khách phải đi mà cô còn nằm ở đay thì không phải phép, cô không thể làm chuyện như vậy được, "Hôm nay cảm ơn chị dâu cả, chờ Ái Dân trở lại, chị mang theo bọn nhỏ tới đây nếm thử tay nghề của em một chút, đến lúc đó cho anh cả với Ái Dân uống vài ly".
Ngược lại khiến Ngô Lan quá đổi ngạc nhiên, trong ba năm đây là lần đầu thím ba nói mấy lời khách khí, "Được, chờ chú ba trở lại chúng ta cùng nhau tụ họp". Ngô Lan thật cao hứng nhưng bây giờ trời cũng không còn sớm nên không nói thêm gì nữa, nhanh nhẹn ra cửa về nhà.
Lưu Đào đưa Ngô Lan ra cửa, cho đến khi không thấy bóng lưng của chị dâu cả cô liền thở dài một cái trở lại nhà.
42
3
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
