0 chữ
Chương 30
Chương 30
Tô Hướng Vãn lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà nhớ cho kỹ, tôi với bà không có tình nghĩa gì hết. Bà ngược đãi tôi thế nào, tự bà biết rõ, nhưng từ nay về sau tôi không nhịn nữa. Bà mà còn dám động đến con trai tôi, tôi sẽ đổ cả phân ngựa, phân lừa lên đầu bà, hoặc tiện chân đá bà ngã vào đống phân đấy.”
Bà Tống giật lại cái sọt, giơ tay định tát Tô Hướng Vãn.
“Aaaa! Mọi người ơi ra mà xem! Mẹ chồng định đánh vợ liệt sĩ đây này!” Tô Hướng Vãn hét lên thất thanh, nhưng tay vẫn không buông, cô giơ nửa sọt phân còn lại lên, đổ thẳng vào mặt bà ta.
Bà Tống bị phân khô bay vào mũi miệng, khó khăn giằng tay ra, vừa phủi đầu vừa giơ tay định đánh trả.
“Lại đánh nhau nữa rồi à?” Đội trưởng Tống Quang Quang đi ngang qua.
“Chị dâu, muốn dạy con dâu thì về nhà mà dạy chứ? Dù gì chị cũng là phụ nữ thời đại mới, sao lại dùng mấy cái thủ đoạn của xã hội cũ thế này?”
Bà ta chỉ vào người mình, ấm ức nói: “Chú Hai nhìn xem, nó đổ phân đầy người tôi đây này!”
Nhưng phân lừa phân dê đều đã khô, phủi vài cái là rơi hết xuống đất, trên người bà ta có còn gì đâu?
Trên đất thì đầy phân, Tô Hướng Vãn chỉ tay vào bà Tống, cao giọng nói: “Là bà ấy đổ phân lên người con trai tôi trước, còn định đánh tôi! Chú đội trưởng, chú xem ai đúng ai sai?”
Tống Quang Quang kéo tay bà Tống ra: “Chị dâu, có gì về nhà từ từ nói, làm loạn trên đường làng thế này, tôi còn làm việc thế nào được nữa?”
Hai năm qua, chỉ có bà Tống đánh Tô Hướng Vãn. Đây là lần đầu tiên Tô Hướng Vãn phản kháng. Không một ai tin cô dám đánh người.
Tô Hướng Vãn lạnh lùng liếc bà Tống một cái rồi kéo tay Cẩu Đản đi. Muốn vu oan, đóng giả một phụ nữ nông thôn bị ức hϊếp mà khóc lóc om sòm ư? Cô là chuyên gia trong lĩnh vực này.
“Mẹ… mẹ…” Lư Đản chạy theo sau, khẽ gọi. Thằng bé không biết mẹ đã làm những gì, nó chỉ biết rằng mẹ đã không cầm tiền bỏ đi, mẹ đã quay về. Mẹ còn mua cả bánh vòng chiên mà nó thích.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều nhuộm vàng cả không gian. Bóng liễu rủ thướt tha, bóng dáng gầy gò của người mẹ, trên lưng là cô em gái nhỏ mắt chớp chớp và bên cạnh là thằng em trai gầy như que củi, tất cả như được phủ một lớp vàng óng ả, đẹp đến nao lòng. Đó chính là màu sắc của hạnh phúc. Lư Đản không ngừng lẩm bẩm trong lòng: Tốt quá rồi, thật tốt quá rồi.
Bà Tống giật lại cái sọt, giơ tay định tát Tô Hướng Vãn.
“Aaaa! Mọi người ơi ra mà xem! Mẹ chồng định đánh vợ liệt sĩ đây này!” Tô Hướng Vãn hét lên thất thanh, nhưng tay vẫn không buông, cô giơ nửa sọt phân còn lại lên, đổ thẳng vào mặt bà ta.
Bà Tống bị phân khô bay vào mũi miệng, khó khăn giằng tay ra, vừa phủi đầu vừa giơ tay định đánh trả.
“Lại đánh nhau nữa rồi à?” Đội trưởng Tống Quang Quang đi ngang qua.
“Chị dâu, muốn dạy con dâu thì về nhà mà dạy chứ? Dù gì chị cũng là phụ nữ thời đại mới, sao lại dùng mấy cái thủ đoạn của xã hội cũ thế này?”
Nhưng phân lừa phân dê đều đã khô, phủi vài cái là rơi hết xuống đất, trên người bà ta có còn gì đâu?
Trên đất thì đầy phân, Tô Hướng Vãn chỉ tay vào bà Tống, cao giọng nói: “Là bà ấy đổ phân lên người con trai tôi trước, còn định đánh tôi! Chú đội trưởng, chú xem ai đúng ai sai?”
Tống Quang Quang kéo tay bà Tống ra: “Chị dâu, có gì về nhà từ từ nói, làm loạn trên đường làng thế này, tôi còn làm việc thế nào được nữa?”
Hai năm qua, chỉ có bà Tống đánh Tô Hướng Vãn. Đây là lần đầu tiên Tô Hướng Vãn phản kháng. Không một ai tin cô dám đánh người.
Tô Hướng Vãn lạnh lùng liếc bà Tống một cái rồi kéo tay Cẩu Đản đi. Muốn vu oan, đóng giả một phụ nữ nông thôn bị ức hϊếp mà khóc lóc om sòm ư? Cô là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều nhuộm vàng cả không gian. Bóng liễu rủ thướt tha, bóng dáng gầy gò của người mẹ, trên lưng là cô em gái nhỏ mắt chớp chớp và bên cạnh là thằng em trai gầy như que củi, tất cả như được phủ một lớp vàng óng ả, đẹp đến nao lòng. Đó chính là màu sắc của hạnh phúc. Lư Đản không ngừng lẩm bẩm trong lòng: Tốt quá rồi, thật tốt quá rồi.
5
0
1 tuần trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
