TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Triệu Quốc Đống vỗ ngực: “Chuyện nhỏ thôi, tôi đưa cô đi.”

Ở vùng nông thôn thời đại này, phòng tín dụng chính là ngân hàng duy nhất.

“Đồng chí Vương Gia Tuệ, vị này là người nhà của liệt sĩ Tống Đại, có chuyện muốn nhờ cô tư vấn một chút.” Quả nhiên Triệu Quốc Đống rất quen với người giao dịch viên bên trong.

“Anh Quốc Đống, anh nói Tống Đại nào? Có phải là liệt sĩ của xã ta không?” Người giao dịch viên tên Vương Gia Tuệ, vốn dĩ mặt lạnh như tiền, nay bỗng trở nên thân thiện, niềm nở hỏi.

Tô Hướng Vãn sắp xếp tất cả giấy tờ thành một hàng: thư giới thiệu, giấy chứng nhận liệt sĩ, giấy chứng nhận kết hôn, rồi đẩy vào trong quầy.

“Thưa đồng chí Vương Gia Tuệ, chuyện là thế này. Chồng tôi đã hy sinh, nhưng sổ tiết kiệm của anh ấy ở chỗ các cô vẫn còn đang mở, chưa bị khóa lại đúng không ạ?”

Một phụ nữ nông thôn, tay dắt một đứa, lưng địu một đứa, lại có thư giới thiệu, giấy tờ đầy đủ.

“Đúng vậy. Sổ tiết kiệm liệt sĩ vẫn được mở là vì rất có thể đơn vị vẫn còn các khoản trợ cấp khác muốn chuyển cho anh ấy. Vì vậy, giấy chứng nhận liệt sĩ này mọi người phải giữ thật cẩn thận. Nghe nói sắp có chính sách mới, sau này muốn rút tiền trợ cấp đều phải mang giấy chứng nhận liệt sĩ tới mới rút được từ sổ tiết kiệm mang tên người đó.” Vương Gia Tuệ giải thích.

Tô Hướng Vãn vỗ đùi một cái: “Nhưng mà sổ tiết kiệm ở nhà chúng tôi bị mất rồi! Tôi sợ người khác nhặt được rồi rút mất tiền. Đồng chí Vương, cô có thể giúp tôi báo mất sổ tiết kiệm được không?”

Người giao dịch viên rất nhiệt tình, làm việc cũng nhanh chóng: “Chị Tô, thủ tục báo mất sổ đã xong rồi ạ. Sổ mới sẽ được gửi từ trên huyện về hợp tác xã, lúc đó chị chỉ cần đến kiểm tra kỹ thông tin rồi nhận là được.”

Mọi việc nhanh gọn được như vậy đều là nhờ có “bảo chứng” của cán bộ Triệu. Vương Gia Tuệ có chút cảm tình với anh chàng cán bộ này, điều đó Tô Hướng Vãn biết rõ.

“Vậy xin cô cho tôi hỏi, hiện trong sổ tiết kiệm có bao nhiêu tiền ạ?” Đây là điều mà Tô Hướng Vãn quan tâm nhất.

Người giao dịch viên cúi đầu tra sổ cái: “Tổng cộng là năm trăm mười sáu đồng. Năm trăm là tiền gốc, mười sáu đồng là tiền lãi trong hai năm.”

“Được, cảm ơn đồng chí.”

Quả nhiên, năm trăm đồng còn nguyên. Bà Tống vẫn chưa dám động đến khoản tiền lớn này khi chưa tống cổ được mẹ con cô ra khỏi nhà. Bây giờ cô đã báo mất sổ, chờ khi sổ mới được gửi về, nó sẽ nằm trong tay Tô Hướng Vãn, không ai làm gì được nữa.

2

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.