0 chữ
Chương 24
Chương 24
Tống Thanh Ngọc nén giận nói: “Năm trăm đồng đó mẹ! Trong nhà có bao nhiêu việc cần tiêu đến tiền. Mẹ đưa cho con một ít, mẹ giữ lại một ít dưỡng già, còn phần tiền mẹ định chạy việc cho anh Ba thì nên đưa cho chị dâu đi. Anh Cả mất rồi, tiền trợ cấp của anh ấy lại mang đi lo cho em trai mà không chu cấp cho vợ con anh ấy, người ta biết được sẽ cười vào mặt cho đấy.”
“Anh Ba của mày tài giỏi như vậy, sao có thể chôn chân ở nông thôn được? Chẳng lẽ nó không cần một công việc ổn định à?” Bà Tống gạt đi. “Nghe nói đập chứa nước Thanh Thủy sắp được khởi động lại để xây nhà máy thủy điện. Anh rể con nói có thể tìm một công việc ở trạm phát điện cho nó, tao phải gom tiền để chạy việc cho anh Ba mày.”
“Mẹ chỉ thiên vị anh Ba. Anh ấy nói ngọt vài câu là mẹ cho hết, nhưng mẹ nghĩ anh ấy sẽ nuôi mẹ lúc già yếu à?” Tống Thanh Ngọc trừng mắt. “Không bằng mẹ đưa hết tiền cho con. Mẹ có ốm đau nằm một chỗ, con nuôi mẹ mười năm cũng được, chứ anh Ba không nuôi mẹ nổi mười ngày đâu, thật đấy!”
“Tiền này có cho chó ăn tao cũng không đưa cho con Tô Hướng Vãn!” Bà Tống khăng khăng, không tin Tô Hướng Vãn có thể lấy được tiền từ tay mình.
Nhưng Tô Hướng Vãn muốn lấy tiền, có cần phải hỏi bà ta không? Nực cười! Là một người hiện đại, cô có trăm phương ngàn kế để lấy lại những gì thuộc về mình.
Ra khỏi thôn, có hai nơi để đi chợ, một là xã Tân Hưng, hai là hợp tác xã Sao Đỏ. Hợp tác xã gần hơn, khoảng hai cây số, còn xã Tân Hưng xa hơn, chừng bốn cây số.
Lưng địu một đứa, tay dắt một đứa, tuy mới sáng sớm nhưng nắng đã bắt đầu nóng gắt. Không cần dựa vào ký ức của nguyên chủ, con đường này Tô Hướng Vãn đã đi không biết bao nhiêu lần.
“Cẩu Đản, có muốn mẹ cõng không?” Đi được một đoạn, Tô Hướng Vãn hỏi cậu con trai sáu tuổi đang lon ton bên cạnh.
“Không cần đâu ạ!” Cẩu Đản vui vẻ chạy lên trước. “Mẹ nhớ không, lần mẹ từ trên thành phố về, con với anh cũng đứng ở đây chờ mẹ. Mẹ ơi, hôm đó mẹ đẹp lắm.”
Dĩ nhiên bây giờ mẹ cũng đẹp. Nhưng lúc đó mẹ mặc bộ quần áo màu xanh công nhân mới tinh, tóc tết bím hai bên, tay đeo chiếc đồng hồ Longines mà bây giờ bà nội đang đeo, trông thật sự nổi bật.
Đến xã Tân Hưng, hôm nay đúng phiên chợ nên rất náo nhiệt. Ngay từ đầu chợ, Tô Hướng Vãn đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. A, đúng là nó rồi, mùi hành lá phi trong mỡ.
“Anh Ba của mày tài giỏi như vậy, sao có thể chôn chân ở nông thôn được? Chẳng lẽ nó không cần một công việc ổn định à?” Bà Tống gạt đi. “Nghe nói đập chứa nước Thanh Thủy sắp được khởi động lại để xây nhà máy thủy điện. Anh rể con nói có thể tìm một công việc ở trạm phát điện cho nó, tao phải gom tiền để chạy việc cho anh Ba mày.”
“Mẹ chỉ thiên vị anh Ba. Anh ấy nói ngọt vài câu là mẹ cho hết, nhưng mẹ nghĩ anh ấy sẽ nuôi mẹ lúc già yếu à?” Tống Thanh Ngọc trừng mắt. “Không bằng mẹ đưa hết tiền cho con. Mẹ có ốm đau nằm một chỗ, con nuôi mẹ mười năm cũng được, chứ anh Ba không nuôi mẹ nổi mười ngày đâu, thật đấy!”
Nhưng Tô Hướng Vãn muốn lấy tiền, có cần phải hỏi bà ta không? Nực cười! Là một người hiện đại, cô có trăm phương ngàn kế để lấy lại những gì thuộc về mình.
Ra khỏi thôn, có hai nơi để đi chợ, một là xã Tân Hưng, hai là hợp tác xã Sao Đỏ. Hợp tác xã gần hơn, khoảng hai cây số, còn xã Tân Hưng xa hơn, chừng bốn cây số.
Lưng địu một đứa, tay dắt một đứa, tuy mới sáng sớm nhưng nắng đã bắt đầu nóng gắt. Không cần dựa vào ký ức của nguyên chủ, con đường này Tô Hướng Vãn đã đi không biết bao nhiêu lần.
“Cẩu Đản, có muốn mẹ cõng không?” Đi được một đoạn, Tô Hướng Vãn hỏi cậu con trai sáu tuổi đang lon ton bên cạnh.
Dĩ nhiên bây giờ mẹ cũng đẹp. Nhưng lúc đó mẹ mặc bộ quần áo màu xanh công nhân mới tinh, tóc tết bím hai bên, tay đeo chiếc đồng hồ Longines mà bây giờ bà nội đang đeo, trông thật sự nổi bật.
Đến xã Tân Hưng, hôm nay đúng phiên chợ nên rất náo nhiệt. Ngay từ đầu chợ, Tô Hướng Vãn đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. A, đúng là nó rồi, mùi hành lá phi trong mỡ.
2
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
