TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Không lâu sau bà ấy đi ra, Khương Nguyệt Lê thấy trong tay bà ấy có thêm một cuốn sổ nhỏ. Thím béo đưa cuốn sổ nhỏ cho cô, bảo cô lật xem.

Khương Nguyệt Lê nhìn chằm chằm vào những nét chữ nguệch ngoạc trên đó, mắt sáng lên, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.

“Vương Viện Triều ở Thành Đông, 22. Nhà máy da, 26 đồng.”

“Lý Kháng Mỹ ở Thành Tây, 24. Nhà máy dệt, 28 đồng.”

“...”

Phải nói là chuyện chuyên nghiệp vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp làm! Nhìn xem! Thím béo này chuyên nghiệp chưa!

Thế này thì tốt rồi, tiết kiệm thời gian công sức, hiệu quả lại cao. Chuyến này cô đến đúng rồi.

Khương Nguyệt Lê nhắm mắt lại là khen: “Thím ơi, thím chu đáo quá.”

Thím béo được khen không khỏi đắc ý, vỗ ngực đảm bảo ngay tại chỗ.

“Cháu gái, cháu tin tưởng thím như vậy, thím chắc chắn sẽ tìm cho con một đối tượng tốt hiểu rõ gốc gác, để cháu nửa đời sau có chỗ dựa.”

Trong mắt bà ấy, nữ đồng chí như Khương Nguyệt Lê dáng đẹp, tính tình tốt lại siêng năng, là một đối tượng rất được được săn đón.

Đặc biệt con bé này, eo nhỏ hông nở, nhìn là biết dễ sinh con.

Khương Nguyệt Lê cắn môi dưới: “Thật không thím, vậy thì cảm ơn thím nhiều lắm.”

“Cứ yên tâm, thím chắc chắn sẽ sắp xếp nhanh chóng cho cháu.”

Một bát xương sườn khiến hai người vui vẻ đạt được sự đồng thuận như vậy.

Thím béo đưa Khương Nguyệt Lê ra cửa, vừa vặn đυ.ng phải Bạch Hủy giả vờ quét sân.

Khương Nguyệt Lê còn phải đi tìm Triệu Văn Tĩnh, không có thời gian để ý bà ta. Cô đựng đồ vào hộp cơm, vội vàng ra cửa.

Nhưng thím béo thì nhàn rỗi, thấy sắc mặt Bạch Hủy không tốt, nụ cười trên mặt bà ấy càng rạng rỡ hơn.

Bạch Hủy bị nụ cười trên mặt bà ấy đâm sâu vào tim, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “Không trâu bắt chó đi cày!”

“Nhàn rỗi thế sao không lo việc nhà mình nhiều hơn đi.”

Giọng Bạch Hủy châm chọc, cố ý chọc vào chỗ yếu của thím béo.

“Thím béo, con gái nhà bà, Tiểu Mai sắp bị bà nuôi thành gái ế rồi đấy.”

Lâm Tiểu Mai chính là con gái nhà thím béo, hơn Khương Nguyệt Lê một tuổi.

Cô gái này hoàn toàn trái ngược với anh trai Lâm Thực, hoàn hảo tránh được ưu điểm cao ráo trắng trẻo của cha mẹ, kế thừa thể trạng to lớn của thím béo cộng thêm làn da đen sạm của ông Lâm.

Thím béo không ít lần lo lắng cho cô ấy, tiếc là điều kiện tốt lại không coi trọng Lâm Tiểu Mai. Điều kiện kém thì thím béo lại không nỡ để Lâm Tiểu Mai gả đi chịu khổ. Cứ thế qua lại, Lâm Tiểu Mai bị lỡ dở.

Thím béo bình thường đối với ai cũng tươi cười hớn hở, nhưng cứ liên quan đến con cái nhà mình, bà ấy sẽ không khách sáo.

“Bạch Hủy, trong lòng bà không có chút tự giác nào sao? Ép Lê Lê thà tìm người ngoài cũng không chịu tìm bà!”

Thím béo chống tay vào hông: “Bà cũng tự mình làm mẹ, tích đức cho con cái nhiều hơn đi.”

“Con bé không nói ra ngoài là do nó lương thiện, nhưng mắt mọi người đâu có mù, đừng tưởng những việc thiếu đạo đức bà làm người khác không biết.”

Thím béo sống ngay cạnh, chuyện nhà họ Khương, bà ấy biết rõ hơn ai hết.

Người phụ nữ này cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện cướp đồ của người khác cho con cái nhà mình, còn đặc biệt giả tạo!

Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, thật là không biết xấu hổ!

Bạch Hủy tự biết không thể đấu lại thể trạng to lớn của thím béo, bà ta dậm chân một cái, nắm chặt cái chổi, quay đầu bỏ đi. Khi đóng cửa còn phát ra tiếng động rất lớn.

Vào trong nhà, Bạch Hủy không kiềm chế được cơn giận trong lòng mà đập vỡ một cái ly thủy tinh.

Bà ta nắm chặt tay, vẻ mặt âm u. Hôm nay tức chết bà ta rồi! Nhiều năm rồi bà ta chưa bao giờ tức giận như vậy!

Con tiện nhân già chết rồi, còn để lại con tiện nhân nhỏ hành hạ bà ta! Mắt Bạch Hủy lóe lên tia sáng, khóe miệng nhếch lên nụ cười độc địa.

Đừng tưởng tìm thím béo giới thiệu đối tượng là có thể ở lại thành phố. Chuyện bà ta không đồng ý, tìm ai cũng vô ích!

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.