0 chữ
Chương 10
Chương 10
Bạch Hủy vội vàng đưa tay ra muốn cướp: “Lê Lê, sáng sớm con lấy xương sườn ra làm gì?”
Khương Nguyệt Lê quay người bảo vệ xương sườn trong lòng, nhìn bà ta bằng ánh mắt của kẻ ngốc kiểu “làm gì chứ, đương nhiên là để ăn”.
Triệu Văn Tĩnh là một người sành ăn, lại trùng hợp tay nghề nấu ăn của nguyên chủ và cô đều khá tốt.
Bạch Hủy nghe cô muốn ăn thì đương nhiên tiếc rẻ. Đó là xương sườn bà ta sáng sớm đã đi trạm thịt xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới giành được.
Bà ta định để lại tối nay nấu cho mình, cho con gái và con trai ăn, chứ không phải cho con bé chết tiệt này!
“Lê Lê, nếu con chưa no, mẹ đi nấu cho con một bát mì.” Bạch Hủy vội đến xanh cả mặt, chủ động nhượng bộ.
“Xương sườn còn phải để lại đợi cha con tan làm về tối nay làm mồi nhậu.”
Bạch Hủy lấy Khương Trường Thắng ra dọa cô. Khương Nguyệt Lê chỉ coi như gió thổi bên tai, cô tiếp tục rửa xương sườn trong tay.
Bạch Hủy hạ quyết tâm, cắn răng: “Mẹ thêm cho con hai quả trứng nữa!”
Khương Nguyệt Lê nhếch mép cười giễu, bây giờ thấy cô ăn xương sườn, lại nhớ ra cho trứng rồi sao? Sớm làm đi có phải được không?
Hoàn cảnh nhà họ Khương không tệ, Khương Trường Thắng bây giờ đã là kỹ sư bậc tám, một tháng lương phải có bảy tám chục đồng. Cộng thêm mẹ Khương vốn xuất thân là tiểu thư tư sản, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.
Sau khi mẹ Khương mất, tiền bà ấy để lại đều rơi vào tay Khương Trường Thắng. Cộng thêm chồng trước của Bạch Hủy - Lưu Đại Bảo hy sinh vì công vụ để bảo vệ tài sản nhà máy.
Mỗi tháng Bạch Hủy đều nhận được 20 đồng tiền an ủi từ nhà máy, cho đến khi hai đứa trẻ đủ mười tám tuổi.
Cuộc sống của nhà họ Khương có thể nói là rất sung túc, mỗi tuần đều có thể ăn thịt một lần, trứng gà hầu như ngày nào cũng có.
Nhưng dù là thịt hay trứng, Khương Nguyệt Lê đều không có phần.
Trừ khi là lễ tết, hoặc có người ngoài ở nhà. Bạch Hủy mới bóc cho cô ấy một quả trứng, rồi gắp vào bát cô ấy vài miếng thịt, làm bộ làm tịch để lấy tiếng tốt là người hiền lành.
Khương Nguyệt Lê nhếch khóe miệng, cô rửa sạch xương sườn, cầm trong tay rũ rũ nước.
Cô nhìn Bạch Hủy một cái rồi nháy mắt, cố tình chọc tức đối phương: “Bà không nhắc tôi còn quên mất, nhà còn có trứng.”
Nói xong, cô lại quay vào nhà, trước mặt Bạch Hủy, cô lấy bốn quả trứng gà đút vào túi áo trên.
“Cảm ơn nhé!” Khương Nguyệt Lê nhẹ nhàng đi qua trước mặt Bạch Hủy, cô cầm trứng gà, xương sườn và mì gói đi thẳng đến nhà bếp chung ở sân trước.
Bạch Hủy mắt mở trừng trừng nhìn Khương Nguyệt Lê mang đi xương sườn và trứng gà, sắc mặt bà ta vì tức giận mà như đèn giao thông.
Nhà bếp trong khu tập thể là dùng chung cho vài gia đình, Khương Nguyệt Lê nhanh chóng nhóm bếp, thoăn thoắt nấu cho mình một bát mì gói với trứng gà lớn.
Từ tối qua bị chó đuổi xuống sông cho đến khi sáng nay cô tỉnh dậy, không có ai cho cô một ngụm nước, càng đừng nói đến đồ ăn.
Dù vừa nãy đã ăn hai cái quẩy nhưng bụng cô vẫn trống rỗng.
Một bát lớn mì trứng gà xuống bụng, Khương Nguyệt Lê mới cảm thấy cả người thực sự sống lại. Trời đất rộng lớn, ăn uống là lớn nhất!
Ăn xong mì rồi có sức, cô lại lộp bộp chặt xương sườn.
Đến thời đại này nhưng thói quen nấu ăn của Khương Nguyệt Lê không thay đổi.
Dù là vừa nãy chiên trứng gà, hay bây giờ kho xương sườn, cô đều rất chịu khó cho gia vị.
Xương sườn mới cho vào nồi chưa bao lâu, mùi thịt trong nồi bay ra. Mùi vị đặc biệt nồng nàn!
Cô còn cố ý cho thêm đường phèn, mỗi miếng xương sườn được nước sốt bao bọc, màu sắc đỏ au vô cùng hấp dẫn. Kho lửa nhỏ đợi gần cạn nước thì mở nắp tắt bếp.
Khương Nguyệt Lê dùng đũa nếm thử, nhạt quá. Bây giờ muối ăn là loại hạt rất to, Khương Nguyệt Lê lần đầu dùng, sợ không chuẩn nên không dám cho nhiều.
Khương Nguyệt Lê nêm nếm xong rồi rửa sạch hộp cơm của mình, đựng đầy một hộp lớn.
Trong nồi còn lại một ít, cô lấy một cái bát nhỏ từ tủ bát của nhà bà thím bên cạnh, đựng hết xương sườn còn lại trong nồi vào bát.
Khương Nguyệt Lê quay người bảo vệ xương sườn trong lòng, nhìn bà ta bằng ánh mắt của kẻ ngốc kiểu “làm gì chứ, đương nhiên là để ăn”.
Triệu Văn Tĩnh là một người sành ăn, lại trùng hợp tay nghề nấu ăn của nguyên chủ và cô đều khá tốt.
Bạch Hủy nghe cô muốn ăn thì đương nhiên tiếc rẻ. Đó là xương sườn bà ta sáng sớm đã đi trạm thịt xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới giành được.
Bà ta định để lại tối nay nấu cho mình, cho con gái và con trai ăn, chứ không phải cho con bé chết tiệt này!
“Lê Lê, nếu con chưa no, mẹ đi nấu cho con một bát mì.” Bạch Hủy vội đến xanh cả mặt, chủ động nhượng bộ.
“Xương sườn còn phải để lại đợi cha con tan làm về tối nay làm mồi nhậu.”
Bạch Hủy hạ quyết tâm, cắn răng: “Mẹ thêm cho con hai quả trứng nữa!”
Khương Nguyệt Lê nhếch mép cười giễu, bây giờ thấy cô ăn xương sườn, lại nhớ ra cho trứng rồi sao? Sớm làm đi có phải được không?
Hoàn cảnh nhà họ Khương không tệ, Khương Trường Thắng bây giờ đã là kỹ sư bậc tám, một tháng lương phải có bảy tám chục đồng. Cộng thêm mẹ Khương vốn xuất thân là tiểu thư tư sản, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa.
Sau khi mẹ Khương mất, tiền bà ấy để lại đều rơi vào tay Khương Trường Thắng. Cộng thêm chồng trước của Bạch Hủy - Lưu Đại Bảo hy sinh vì công vụ để bảo vệ tài sản nhà máy.
Mỗi tháng Bạch Hủy đều nhận được 20 đồng tiền an ủi từ nhà máy, cho đến khi hai đứa trẻ đủ mười tám tuổi.
Nhưng dù là thịt hay trứng, Khương Nguyệt Lê đều không có phần.
Trừ khi là lễ tết, hoặc có người ngoài ở nhà. Bạch Hủy mới bóc cho cô ấy một quả trứng, rồi gắp vào bát cô ấy vài miếng thịt, làm bộ làm tịch để lấy tiếng tốt là người hiền lành.
Khương Nguyệt Lê nhếch khóe miệng, cô rửa sạch xương sườn, cầm trong tay rũ rũ nước.
Cô nhìn Bạch Hủy một cái rồi nháy mắt, cố tình chọc tức đối phương: “Bà không nhắc tôi còn quên mất, nhà còn có trứng.”
Nói xong, cô lại quay vào nhà, trước mặt Bạch Hủy, cô lấy bốn quả trứng gà đút vào túi áo trên.
“Cảm ơn nhé!” Khương Nguyệt Lê nhẹ nhàng đi qua trước mặt Bạch Hủy, cô cầm trứng gà, xương sườn và mì gói đi thẳng đến nhà bếp chung ở sân trước.
Nhà bếp trong khu tập thể là dùng chung cho vài gia đình, Khương Nguyệt Lê nhanh chóng nhóm bếp, thoăn thoắt nấu cho mình một bát mì gói với trứng gà lớn.
Từ tối qua bị chó đuổi xuống sông cho đến khi sáng nay cô tỉnh dậy, không có ai cho cô một ngụm nước, càng đừng nói đến đồ ăn.
Dù vừa nãy đã ăn hai cái quẩy nhưng bụng cô vẫn trống rỗng.
Một bát lớn mì trứng gà xuống bụng, Khương Nguyệt Lê mới cảm thấy cả người thực sự sống lại. Trời đất rộng lớn, ăn uống là lớn nhất!
Ăn xong mì rồi có sức, cô lại lộp bộp chặt xương sườn.
Đến thời đại này nhưng thói quen nấu ăn của Khương Nguyệt Lê không thay đổi.
Dù là vừa nãy chiên trứng gà, hay bây giờ kho xương sườn, cô đều rất chịu khó cho gia vị.
Xương sườn mới cho vào nồi chưa bao lâu, mùi thịt trong nồi bay ra. Mùi vị đặc biệt nồng nàn!
Cô còn cố ý cho thêm đường phèn, mỗi miếng xương sườn được nước sốt bao bọc, màu sắc đỏ au vô cùng hấp dẫn. Kho lửa nhỏ đợi gần cạn nước thì mở nắp tắt bếp.
Khương Nguyệt Lê dùng đũa nếm thử, nhạt quá. Bây giờ muối ăn là loại hạt rất to, Khương Nguyệt Lê lần đầu dùng, sợ không chuẩn nên không dám cho nhiều.
Khương Nguyệt Lê nêm nếm xong rồi rửa sạch hộp cơm của mình, đựng đầy một hộp lớn.
Trong nồi còn lại một ít, cô lấy một cái bát nhỏ từ tủ bát của nhà bà thím bên cạnh, đựng hết xương sườn còn lại trong nồi vào bát.
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
