TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Giang Vũ Bạch vốn chẳng có tình cảm gì thật sự với Lâm Kiến Tuyết. Điều anh ta coi trọng chỉ là thân phận và địa vị của nhà họ Lâm.

Một tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, tính tình đơn thuần, rất dễ dụ dỗ. Chỉ cần diễn cho tròn vai, nói mấy lời đường mật, là có thể khiến cô tin tưởng hết lòng.

Ngày xưa để cưới được cô, anh ta đã dày công “hóa thân” thành người đàn ông mẫu mực điềm đạm, có học thức, dịu dàng. Và đúng thế, nhà họ Lâm đã bị thuyết phục.

Giờ đây điều khiến anh ta lo lắng nhất chính là đứa bé trong bụng mẹ cô, cô giáo Thẩm.

Nghe đâu bà còn nhờ người xem số, bảo là con trai.

Nếu thật sự sinh ra một thằng bé, tài sản nhà họ Lâm sau này kiểu gì cũng phải chia một phần lớn.

Mà như vậy, mọi thứ anh ta dày công sắp đặt suốt bao năm... chẳng phải sẽ đổ bể sao?

Ánh mắt Giang Vũ Bạch dần trở nên u tối, lạnh như băng.

Anh ta hạ mắt, che giấu mọi toan tính, rồi thong thả bước lại tủ quần áo, lấy ra chiếc áo dạ màu đen. Cái áo mà trước đây anh từng tốn không ít công sức đưa cô đi chọn ở trung tâm thương mại.

Tay cầm áo, cùng với chiếc bát trống, anh ta quay lại phòng khách, gương mặt đã khoác lên vẻ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Kiến Tuyết, tìm thấy áo rồi, trong tủ đấy. Em nhìn xem có phải cái này không?”

Lâm Kiến Tuyết đang đứng cạnh bàn, ánh mắt mơ hồ như đang nghĩ ngợi. Nghe tiếng Giang Vũ Bạch, cô lập tức quay lại, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt.

“Phải rồi, đúng là cái áo em thích nhất đó. Cảm ơn anh nhé, Vũ Bạch, anh lúc nào cũng chu đáo với em.”

Vừa nói, cô vừa nhận lấy áo, khoác lên người. Động tác linh hoạt, có chút nũng nịu xen lẫn đáng yêu, giống hệt một người phụ nữ đang đắm chìm trong hạnh phúc của tình yêu.

Lúc này, dì Tống cũng từ trong phòng bước ra. Bà ta mặc áo bông màu đỏ sậm, tóc búi gọn gàng, trên mặt còn thoa chút kem dưỡng, trông vừa gọn gàng lại sáng sủa hơn hẳn.

Vừa nhìn thấy cái bát trống lật úp trên bàn, rõ ràng là đã ăn sạch, bà ta liền nở nụ cười hài lòng.

Ánh mắt bà lướt nhanh sang Giang Vũ Bạch, hai mẹ con trao nhau một cái nhìn đầy ẩn ý.

Không cần nói thành lời nhưng tất cả đều đã hiểu.

Tống Thải Hà mỉm cười nhìn Lâm Kiến Tuyết, đuôi mắt nhăn lại vì cười, nếp nhăn xếp chồng lên nhau.

Bà ta thân thiết vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Tiểu Tuyết à, dì phải qua xem con bé con của bạn dì một chút.”

3

0

2 tuần trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.