0 chữ
Chương 40
Chương 40
Nhất định phải khiến Lâm Kiến Tuyết phải hối hận vì đã làm nhục anh ta hôm nay!
Anh ta sẽ khiến tất cả bọn họ biết Giang Vũ Bạch, tuyệt đối không phải một kẻ vô dụng dễ bị điều khiển!
Mà lúc này, Lâm Kiến Tuyết chẳng buồn để tâm đến mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu anh ta.
Giờ đây, trong lòng Lâm Kiến Tuyết tràn đầy chán ghét, chỉ mong có thể tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt.
Nếu không phải chưa tìm được lý do hợp lý để yêu cầu ngủ riêng giường, cô thậm chí chẳng muốn để Giang Vũ Bạch chạm vào mép giường mình.
Nghĩ đến kiếp trước, chính anh ta đã âm mưu khiến nhà cô tan cửa nát nhà. Tự tay đẩy cô vào trại điều dưỡng tăm tối không thấy ánh mặt trời để rồi cô chết lặng lẽ, cô đơn trên giường bệnh.
Lâm Kiến Tuyết chỉ thấy buồn nôn đến mức suýt nôn ra tại chỗ.
Nhưng cô hiểu rõ càng hận, càng phải tỉnh táo.
Bây giờ chưa phải lúc vạch mặt. Nếu liều lĩnh đề nghị tách phòng ngủ, chắc chắn sẽ khiến bố cô sinh nghi, càng dễ khiến người nhà họ Giang bắt đầu đề phòng.
Cô phải nhịn. Chỉ khi tích đủ sức mạnh cô mới có thể phản công, mới có thể đạp đổ đám sói lang ấy dưới chân mình!
Lâm Kiến Tuyết xoay người sang hướng khác, nhắm mắt lại. Cô cố ép bản thân ngừng suy nghĩ về gương mặt giả tạo kia, thay vào đó bắt đầu tính toán cách báo đáp Phó Già Nguy.
Từ giờ đến lúc gia đình họ Phó bị đưa đi cải tạo vẫn còn hai năm. Hai năm này là quãng thời gian khó khăn nhất với Phó Già Nguy.
Hiện tại cô chưa thể xuống nông thôn để trực tiếp trả lại chiếc vòng phỉ thúy nhưng ít ra giờ cô đã có tiền, hoàn toàn có thể gửi vài thứ cho Phó Diên Thanh để giúp họ vượt qua cơn nguy khốn.
Lâm Kiến Tuyết nhớ rõ, lương tháng của cô là ba mươi lăm đồng. Ngoài ra còn được phân một số tem phiếu gồm phiếu lương thực ba mươi cân, phiếu đường một cân. Phiếu thịt nửa cân, cùng với vài phiếu vải vóc, xà phòng, dầu ăn, trứng...
Những thứ này thời ấy cực kỳ quý giá, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Thế nhưng kiếp trước vì phần lớn thời gian cô đều ăn ở tại nhà, chỉ ra ngoài diễn hoặc luyện tập trong các buổi công diễn nên những tem phiếu này gần như đều bị cô giao hết cho mẹ Giang Vũ Bạch là Tống Thải Hà để gửi về quê cho đám "người thân" nhà họ Giang.
Nghĩ đến đây, tim cô như thắt lại.
“Lâm Kiến Tuyết ơi là Lâm Kiến Tuyết, kiếp trước mày đúng là mù mà!”
Anh ta sẽ khiến tất cả bọn họ biết Giang Vũ Bạch, tuyệt đối không phải một kẻ vô dụng dễ bị điều khiển!
Mà lúc này, Lâm Kiến Tuyết chẳng buồn để tâm đến mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu anh ta.
Giờ đây, trong lòng Lâm Kiến Tuyết tràn đầy chán ghét, chỉ mong có thể tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt.
Nếu không phải chưa tìm được lý do hợp lý để yêu cầu ngủ riêng giường, cô thậm chí chẳng muốn để Giang Vũ Bạch chạm vào mép giường mình.
Nghĩ đến kiếp trước, chính anh ta đã âm mưu khiến nhà cô tan cửa nát nhà. Tự tay đẩy cô vào trại điều dưỡng tăm tối không thấy ánh mặt trời để rồi cô chết lặng lẽ, cô đơn trên giường bệnh.
Lâm Kiến Tuyết chỉ thấy buồn nôn đến mức suýt nôn ra tại chỗ.
Bây giờ chưa phải lúc vạch mặt. Nếu liều lĩnh đề nghị tách phòng ngủ, chắc chắn sẽ khiến bố cô sinh nghi, càng dễ khiến người nhà họ Giang bắt đầu đề phòng.
Cô phải nhịn. Chỉ khi tích đủ sức mạnh cô mới có thể phản công, mới có thể đạp đổ đám sói lang ấy dưới chân mình!
Lâm Kiến Tuyết xoay người sang hướng khác, nhắm mắt lại. Cô cố ép bản thân ngừng suy nghĩ về gương mặt giả tạo kia, thay vào đó bắt đầu tính toán cách báo đáp Phó Già Nguy.
Từ giờ đến lúc gia đình họ Phó bị đưa đi cải tạo vẫn còn hai năm. Hai năm này là quãng thời gian khó khăn nhất với Phó Già Nguy.
Hiện tại cô chưa thể xuống nông thôn để trực tiếp trả lại chiếc vòng phỉ thúy nhưng ít ra giờ cô đã có tiền, hoàn toàn có thể gửi vài thứ cho Phó Diên Thanh để giúp họ vượt qua cơn nguy khốn.
Những thứ này thời ấy cực kỳ quý giá, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Thế nhưng kiếp trước vì phần lớn thời gian cô đều ăn ở tại nhà, chỉ ra ngoài diễn hoặc luyện tập trong các buổi công diễn nên những tem phiếu này gần như đều bị cô giao hết cho mẹ Giang Vũ Bạch là Tống Thải Hà để gửi về quê cho đám "người thân" nhà họ Giang.
Nghĩ đến đây, tim cô như thắt lại.
“Lâm Kiến Tuyết ơi là Lâm Kiến Tuyết, kiếp trước mày đúng là mù mà!”
2
0
5 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
