0 chữ
Chương 38
Chương 38
Trước kia vì lo cô có thai, Giang Vũ Bạch vẫn cố kiềm chế, không dám thân mật quá mức với cô.
Dù sao trong mắt anh ta, Lâm Kiến Tuyết chỉ là một công cụ. Không thể để cô mang thai, kẻo ảnh hưởng đến lợi ích vốn thuộc về Giang Ngữ Ninh.
Nhưng giờ đây Lâm Kiến Tuyết đã uống canh tránh thai mà anh ta chuẩn bị kỹ càng, khả năng có thai bằng không.
Tâm trí Giang Vũ Bạch cũng trở nên táo bạo hơn. Anh ta khẽ khàng đóng cửa lại, bước tới bên giường, nắm lấy tay Lâm Kiến Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay.
Với vẻ điển trai, thư sinh gương mặt anh ta khẽ ửng đỏ. Giọng anh ta trầm ấm, nhỏ nhẹ: “Kiến Tuyết, lâu rồi chúng ta không thân mật với nhau... Mẹ anh cũng mong sớm có cháu bế...”
Lâm Kiến Tuyết nhìn vẻ mặt giả vờ si tình ấy của Giang Vũ Bạch, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm đến phát ngán.
Cô rút tay lại một cách điềm tĩnh, giọng nói lạnh lùng nhưng lời lẽ khiến Giang Vũ Bạch không cách nào phản bác được.
“Vũ Bạch, chuyện sinh con... để sau hãy tính đi. Tiểu Hổ vẫn còn nhỏ, mẹ anh một mình sao chăm nổi hai đứa? Anh thấy đúng không?”
Giang Vũ Bạch hoàn toàn không ngờ Lâm Kiến Tuyết lại từ chối thẳng thừng đến như vậy.
Trong phút chốc đứng sững người, gương mặt điển trai của anh ta thoáng hiện nét bối rối xen lẫn bực bội.
Anh ta mấp máy môi, lắp bắp lên tiếng: “Nhưng... nhưng mà... Kiến Tuyết, mẹ anh... bà vẫn luôn mong có cháu bế. Chúng ta... sinh sớm chút cũng để bà vui lòng mà...”
Lâm Kiến Tuyết thản nhiên đáp lại: “Nếu anh thật sự cần thì tự giải quyết đi. Xong sớm rồi ngủ, đêm còn phải dậy pha sữa cho Tiểu Hổ nữa.”
“Thay vì cứ suốt ngày nghĩ mấy chuyện kiểu này, sao anh không tranh thủ dùng sức lo chăm em trai, phụ mẹ anh làm việc nhà?”
Nói xong cô kéo chăn lên che kín vai, tỏ rõ thái độ lạnh nhạt và dứt khoát, không cho anh ta chút cơ hội nào tiến thêm.
Những lời ấy chẳng khác gì một cú tát mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt Giang Vũ Bạch. Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, suýt nữa anh ta không kìm được mà bùng nổ ngay tại chỗ.
Anh ta cố nuốt cục tức, không ngừng nhắc bản thân. Phải nhịn! Nhịn mới thành đại sự!
“Đứa con này chẳng phải là của nhà họ Lâm à? Liên quan gì đến tao? Tại sao tao phải pha sữa, thay tã cho nó?”
Giang Vũ Bạch gào thét trong lòng, đến mức gương mặt cũng vì tức giận mà hơi vặn vẹo.
Nhưng tất cả những câu nói đó, anh ta chỉ dám nói thầm trong đầu, tuyệt đối không thể buột miệng ra.
Dù sao trong mắt anh ta, Lâm Kiến Tuyết chỉ là một công cụ. Không thể để cô mang thai, kẻo ảnh hưởng đến lợi ích vốn thuộc về Giang Ngữ Ninh.
Nhưng giờ đây Lâm Kiến Tuyết đã uống canh tránh thai mà anh ta chuẩn bị kỹ càng, khả năng có thai bằng không.
Tâm trí Giang Vũ Bạch cũng trở nên táo bạo hơn. Anh ta khẽ khàng đóng cửa lại, bước tới bên giường, nắm lấy tay Lâm Kiến Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay.
Với vẻ điển trai, thư sinh gương mặt anh ta khẽ ửng đỏ. Giọng anh ta trầm ấm, nhỏ nhẹ: “Kiến Tuyết, lâu rồi chúng ta không thân mật với nhau... Mẹ anh cũng mong sớm có cháu bế...”
Lâm Kiến Tuyết nhìn vẻ mặt giả vờ si tình ấy của Giang Vũ Bạch, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm đến phát ngán.
“Vũ Bạch, chuyện sinh con... để sau hãy tính đi. Tiểu Hổ vẫn còn nhỏ, mẹ anh một mình sao chăm nổi hai đứa? Anh thấy đúng không?”
Giang Vũ Bạch hoàn toàn không ngờ Lâm Kiến Tuyết lại từ chối thẳng thừng đến như vậy.
Trong phút chốc đứng sững người, gương mặt điển trai của anh ta thoáng hiện nét bối rối xen lẫn bực bội.
Anh ta mấp máy môi, lắp bắp lên tiếng: “Nhưng... nhưng mà... Kiến Tuyết, mẹ anh... bà vẫn luôn mong có cháu bế. Chúng ta... sinh sớm chút cũng để bà vui lòng mà...”
Lâm Kiến Tuyết thản nhiên đáp lại: “Nếu anh thật sự cần thì tự giải quyết đi. Xong sớm rồi ngủ, đêm còn phải dậy pha sữa cho Tiểu Hổ nữa.”
“Thay vì cứ suốt ngày nghĩ mấy chuyện kiểu này, sao anh không tranh thủ dùng sức lo chăm em trai, phụ mẹ anh làm việc nhà?”
Những lời ấy chẳng khác gì một cú tát mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt Giang Vũ Bạch. Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, suýt nữa anh ta không kìm được mà bùng nổ ngay tại chỗ.
Anh ta cố nuốt cục tức, không ngừng nhắc bản thân. Phải nhịn! Nhịn mới thành đại sự!
“Đứa con này chẳng phải là của nhà họ Lâm à? Liên quan gì đến tao? Tại sao tao phải pha sữa, thay tã cho nó?”
Giang Vũ Bạch gào thét trong lòng, đến mức gương mặt cũng vì tức giận mà hơi vặn vẹo.
Nhưng tất cả những câu nói đó, anh ta chỉ dám nói thầm trong đầu, tuyệt đối không thể buột miệng ra.
2
0
1 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
