0 chữ
Chương 17
Chương 17
Anh ta nhanh chóng trấn định lại, lấy lại vẻ bình thản. Gương mặt lập tức nở nụ cười nhẹ nhàng, quay sang nói với Lâm Kiến Tuyết: “À... chắc mẹ anh đang lo cho cô bạn nào đó ở đây gặp chuyện thôi. Để anh qua hỏi thử xem sao.”
Nói rồi anh ta toan bước tới chỗ Tống Thải Hà.
Lâm Kiến Tuyết liền đưa tay giữ lấy tay áo anh ta, ánh mắt long lanh, giọng ngọt ngào: “Vậy để em đi cùng với anh nhé? Tiện thể em cũng muốn biết mẹ chồng tương lai có những người bạn thế nào.”
Giang Vũ Bạch đối diện với nụ cười tươi rói của cô, khó mà từ chối. Anh ta đành gượng gạo gật đầu: “Ừ... cũng được.”
Hai người sóng bước đi tới trước mặt Tống Thải Hà.
Lúc này, bà ta đang bối rối tột độ. Vừa thấy con trai đến gần, bà ta lập tức túm lấy tay áo anh ta, giọng run rẩy: “Vũ Bạch... may mà con đến rồi...”
Bà ta còn chưa nói hết câu thì Giang Vũ Bạch đã chen vào: “Mẹ sao thế? Là cô bạn ở đây gặp chuyện à?”
Tống Thải Hà lúc này mới sực nhớ ra Lâm Kiến Tuyết vẫn đang đứng bên cạnh.
Bà ta vội ho một tiếng để che lấp, rồi sửa lời: “Đúng vậy... con gái của người bạn quê mẹ gặp chút chuyện, nhà thì không có ai cả nên bảo mẫu mới phải chạy đến nhờ mẹ giúp. Mẹ phải qua đó xem sao.”
Nghe vậy, Giang Vũ Bạch hơi nhíu mày, rồi vội vàng gật đầu hùa theo: “Vậy mẹ mau đi đi, ở đây có con rồi.”
Đứng cạnh đó, Lâm Kiến Tuyết lạnh lùng dõi theo mọi biểu cảm, cử động của hai mẹ con.
Cô âm thầm cười nhạt, rồi cất giọng ngọt ngào: “Dì Tống ơi, mẹ con vẫn còn đang trong phòng sinh mà, sao dì lại bỏ đi lúc này?”
“Mọi người đều là người một nhà, chẳng lẽ người ngoài lại quan trọng hơn người nhà sao?”
Cô dừng lại một chút, rồi nghiêng đầu, như vô tình hỏi tiếp: “Hơn nữa, con gái của bạn dì gặp chuyện thì chồng và bố mẹ chồng người ta đâu? Sao lại để một người ngoài như dì lo lắng như vậy?”
“Nhìn dáng vẻ cuống quýt của dì, người ngoài không biết còn tưởng... con dâu dì xảy ra chuyện thì có!”
Vừa nghe xong, trán Tống Thải Hà lập tức đổ mồ hôi lạnh, tim đập loạn nhịp. Ánh mắt bà ta cũng không dám chạm vào Lâm Kiến Tuyết, như thể chỉ cần nhìn cô một cái là sẽ bị nhìn thấu tất cả.
Bà ta hiểu rõ, nếu mình rời đi lúc này nhất định sẽ khiến người nhà họ Lâm sinh nghi.
Từ trước đến nay, bà ta luôn thể hiện trước mặt nhà họ Lâm là một người mẹ chồng chu đáo, tốt bụng, biết cảm thông và luôn quan tâm đến gia đình thông gia.
Nói rồi anh ta toan bước tới chỗ Tống Thải Hà.
Lâm Kiến Tuyết liền đưa tay giữ lấy tay áo anh ta, ánh mắt long lanh, giọng ngọt ngào: “Vậy để em đi cùng với anh nhé? Tiện thể em cũng muốn biết mẹ chồng tương lai có những người bạn thế nào.”
Giang Vũ Bạch đối diện với nụ cười tươi rói của cô, khó mà từ chối. Anh ta đành gượng gạo gật đầu: “Ừ... cũng được.”
Hai người sóng bước đi tới trước mặt Tống Thải Hà.
Lúc này, bà ta đang bối rối tột độ. Vừa thấy con trai đến gần, bà ta lập tức túm lấy tay áo anh ta, giọng run rẩy: “Vũ Bạch... may mà con đến rồi...”
Tống Thải Hà lúc này mới sực nhớ ra Lâm Kiến Tuyết vẫn đang đứng bên cạnh.
Bà ta vội ho một tiếng để che lấp, rồi sửa lời: “Đúng vậy... con gái của người bạn quê mẹ gặp chút chuyện, nhà thì không có ai cả nên bảo mẫu mới phải chạy đến nhờ mẹ giúp. Mẹ phải qua đó xem sao.”
Nghe vậy, Giang Vũ Bạch hơi nhíu mày, rồi vội vàng gật đầu hùa theo: “Vậy mẹ mau đi đi, ở đây có con rồi.”
Đứng cạnh đó, Lâm Kiến Tuyết lạnh lùng dõi theo mọi biểu cảm, cử động của hai mẹ con.
Cô âm thầm cười nhạt, rồi cất giọng ngọt ngào: “Dì Tống ơi, mẹ con vẫn còn đang trong phòng sinh mà, sao dì lại bỏ đi lúc này?”
“Mọi người đều là người một nhà, chẳng lẽ người ngoài lại quan trọng hơn người nhà sao?”
“Nhìn dáng vẻ cuống quýt của dì, người ngoài không biết còn tưởng... con dâu dì xảy ra chuyện thì có!”
Vừa nghe xong, trán Tống Thải Hà lập tức đổ mồ hôi lạnh, tim đập loạn nhịp. Ánh mắt bà ta cũng không dám chạm vào Lâm Kiến Tuyết, như thể chỉ cần nhìn cô một cái là sẽ bị nhìn thấu tất cả.
Bà ta hiểu rõ, nếu mình rời đi lúc này nhất định sẽ khiến người nhà họ Lâm sinh nghi.
Từ trước đến nay, bà ta luôn thể hiện trước mặt nhà họ Lâm là một người mẹ chồng chu đáo, tốt bụng, biết cảm thông và luôn quan tâm đến gia đình thông gia.
2
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
