TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Thẩm Vụ cũng gượng nở một nụ cười yếu ớt, khẽ nói: “Cảm ơn bà... thông gia.”

Tống Thải Hà xua tay, cười tươi như hoa: “Trời ơi, khách sáo quá! Hai nhà chúng ta đã là thông gia, sau này là người một nhà rồi, cần gì phải khách sáo!”

Nói rồi, bà ta đặt chiếc bình sữa đã được rửa sạch lên tủ đầu giường của Thẩm Vụ, sau đó quay sang trao đổi ánh mắt với Giang Vũ Bạch đang đứng một bên.

Giang Vũ Bạch khẽ gật đầu.

Hai mẹ con liếc nhau một cái là hiểu ý.

Khóe môi Tống Thải Hà cong lên đầy đắc ý, trong lòng âm thầm hả hê.

Uống phải bát canh gà có thuốc kia rồi... đứa con trong bụng Thẩm Vụ lần này, không giữ nổi đâu!

Đừng nói đứa bé, đến cả người mẹ cũng chưa chắc qua khỏi!

Đứng bên cạnh, Lâm Kiến Tuyết đã thu trọn từng hành động, từng ánh mắt đầy tính toán kia vào mắt. Ánh nhìn của cô lạnh buốt như băng.

Kiếp trước, chính vì bát canh gà do Tống Thải Hà mang đến mà mẹ cô đã băng huyết nghiêm trọng lúc sinh, để lại di chứng rồi sau đó vì kiệt sức mà qua đời.

Giờ đây, khi đã có cơ hội sống lại... cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch đó lặp lại lần nữa!

Từng phút trôi qua như giằng xé.

Cơn đau của Thẩm Vụ ngày càng dồn dập, dữ dội hơn.

Toàn thân bà ướt sũng mồ hôi như vừa được kéo lên từ dưới nước, áo ngủ dính bết vào da thịt.

Lâm Khâu Phong đau lòng đến đỏ hoe mắt, chỉ mong có thể thay vợ gánh bớt phần nào đau đớn này.

Tới hơn chín giờ, bác sĩ quay lại kiểm tra một lần nữa, thông báo: “Cổ tử ©υиɠ mở hoàn toàn rồi, có thể chuẩn bị đưa vào phòng sinh.”

Ngay sau đó, một nhóm y tá đẩy giường chuyên dụng vào, cẩn thận đỡ Thẩm Vụ nằm lên.

Lâm Khâu Phong nắm chặt tay vợ, giọng run rẩy: “A Vụ, đừng sợ... Anh sẽ ở ngoài chờ em. Nhất định em phải bình an quay về...”

Dù đang rất đau, sắc mặt tái nhợt nhưng Thẩm Vụ vẫn cố gắng gượng nở nụ cười trấn an: “Ừ... em biết rồi... đừng lo...”

Khi Thẩm Vụ được đẩy vào phòng sinh, trái tim Lâm Kiến Tuyết cũng theo đó mà nặng trĩu, từng nhịp đập như chậm lại.

Ba chữ đỏ rực “Đang phẫu thuật” treo lơ lửng trước cửa phòng sinh, nhức nhối đến mức khiến mắt cô nhòe đi.

Kiếp trước, chính tại nơi này, cô đã chờ đợi cả buổi chỉ để nghe bác sĩ lạnh lùng thông báo: "Chỉ cứu được một người, cứu mẹ hay cứu con người thân phải lựa chọn."

Lâm Kiến Tuyết siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mềm. Nhưng cơn đau thể xác ấy... chẳng là gì cả.

3

0

2 tuần trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.