TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Mỗi ngóc ngách nơi đây với cô đều quen thuộc vô cùng.

Kiếp trước, đây chính là nơi giam giữ những tháng ngày tăm tối nhất trong cuộc đời cô.

Lâm Kiến Tuyết không cần hỏi han ai, cứ thế bước thẳng về phía phòng bệnh của cô Thẩm.

Đẩy cửa bước vào, liền thấy mẹ cô đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt hồng hào, tinh thần khá tốt.

Lâm Khâu Phong đang ngồi bên giường, kiên nhẫn gọt táo cho bà. Hai người trò chuyện rôm rả, bầu không khí ấm áp vô cùng.

“Ôi kìa, Tiểu Tuyết với Vũ Bạch đến rồi à!”

Cô Thẩm vừa thấy hai người bước vào liền mỉm cười tươi rói. Mái tóc dài đen nhánh xõa tự nhiên, bụng nhô cao, khuôn mặt dịu dàng đầy ắp hạnh phúc.

Kiếp trước, cô Thẩm qua đời quá sớm. Bà mất trong ca sinh nở vì băng huyết, sức lực cạn kiệt, ra đi trong đau đớn.

Lúc mất, bà chỉ còn hơn ba mươi ký, người gầy trơ xương, không còn chút sức sống.

Ngay cả khi đang hấp hối, bà vẫn chưa yên lòng về con gái.

Giây phút cuối đời, bà nắm tay Lâm Kiến Tuyết và Giang Vũ Bạch, thều thào căn dặn anh ta: “Phải chăm sóc Tiểu Tuyết cho tốt, đừng để con bé chịu thiệt thòi...”

“Mẹ ơi...”

Lâm Kiến Tuyết không thể kìm nén thêm được nữa. Cô bước nhanh lên phía trước, lao vào vòng tay của mẹ, ôm chặt lấy bà như sợ bà sẽ biến mất ngay trong tích tắc.

Mùi hương dịu nhẹ của kem dưỡng da mà mẹ hay dùng, quyện với mùi thuốc sát trùng quen thuộc nơi bệnh viện, lập tức bao trùm lấy cô khiến lòng cô run lên.

Hương thơm này, đã gần hai mươi năm cô không còn được ngửi thấy.

Tất cả những uất ức của kiếp trước, cùng nỗi nhớ mẹ khôn nguôi, giờ như nước lũ vỡ đê, dâng trào không thể kiểm soát. Từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn dài, rơi xuống không dứt.

Thẩm Vụ cảm nhận được cơ thể con gái đang run lên từng đợt trong lòng mình, còn nghe thấy tiếng nghẹn ngào cố nén nơi cổ họng.

Bà lập tức đưa hai tay nâng khuôn mặt con lên, xót xa dùng đầu ngón tay lau đi từng hàng lệ nóng, giọng đầy lo lắng: “Tiểu Tuyết, con sao thế? Khóc cái gì vậy con? Có phải ai bắt nạt con không? Nói cho mẹ nghe nào?”

Lâm Kiến Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc.

Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, khuôn mặt mà cô tưởng chừng sẽ không bao giờ được gặp lại. Dù vẫn trẻ trung nhưng từng nét vẫn thân thương như xưa.

Giọng cô nghèn nghẹn: “Mẹ, không ai bắt nạt con cả... Con chỉ nghĩ lát nữa mẹ phải sinh em bé... Tự nhiên con lo quá, muốn khóc thôi...”

3

0

2 tuần trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.