TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 40: Ngồi Trên Xe Đạp, Cảm Giác Như Trong Lòng Ngực Anh

Thực ra, cô cũng chẳng cần chuẩn bị gì nhiều, chỉ đơn giản chỉnh lại quần áo và mang theo một ít đồ là đủ.

Trong thời kỳ này, các cô gái thường để tóc hai bím, còn nếu đã lập gia đình thì sẽ tết thành một bím to. Cố Thanh Dao năm nay mới mười lăm tuổi, tóc buộc hai bím gọn gàng hai bên tai. Cô chải chuốt tỉ mỉ, sau đó mặc bộ đồ sạch sẽ, khoác thêm chiếc áo ngoài và đeo chiếc túi nhỏ màu xanh quân đội.

Chiếc túi này là do Mặc Bắc Hàn tặng cô. Dù với con mắt của thời hiện đại, nó trông có phần quê mùa, nhưng vào lúc bấy giờ, nó lại rất thời thượng. Chiếc túi nhỏ này khiến không ít cô gái trong đội sản xuất phải ngưỡng mộ, đặc biệt là Cố Nhược Tình – người đã thèm khát nó từ lâu. Nghĩ tới điều này, Cố Thanh Dao không nhịn được bật cười.

Thu xếp xong xuôi, Cố Thanh Dao rời khỏi phòng. Cô thấy phòng ba mình và ông bà đã sáng đèn, chứng tỏ họ đã dậy. Trong khi đó, căn phòng của mẹ kế Trương Hiểu Tuệ và Cố Nhược Tình vẫn tối om. Cô đã quá quen với cảnh này rồi.

Bước vào phòng Cố Vân Thâm, cô lên tiếng:

“Ba, con lát nữa sẽ đi vào huyện cùng anh Bắc Hàn. Đây là đồ ăn sáng của ba và ông bà.”

Cô lấy ra bánh bao nhân thịt cùng vài quả trứng luộc, nhưng lại bị Cố Vân Thâm ngăn lại:

“Không cần đâu, trứng luộc để lại đi. Bánh bao con cứ mang theo. Mấy món đó mùi nặng lắm, hơn nữa, chúng ta cũng không cần ăn ngon mỗi ngày. Thô lương cũng phải ăn chứ.”

Cố Thanh Dao cười:

“Ba, con biết rồi. Chẳng qua con không muốn thấy mọi người phải chịu khổ. Ông bà lớn tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ không xứng đáng ăn đồ ngon một chút? Còn hai người kia, cứ yên tâm, họ không bao giờ dậy trước khi mặt trời lên cao đâu.”

Cố Vân Thâm không nói thêm gì. Cố Thanh Dao đưa đồ ăn tới trước mặt ông, cười nói:

“Có đồ ngon thì cứ ăn. Tại sao không ăn chứ?”

Nghe con gái nói vậy, ông cũng thấy có lý. Sau đó, ông đi rửa mặt rồi quay lại ăn hết đồ cô chuẩn bị. Sau khi ăn xong, ông còn mang đồ vào cho ông bà trong phòng.

Mặc Bắc Hàn đến và gõ cửa. Nghe tiếng, Cố Thanh Dao nói lời tạm biệt với ba mình rồi bước ra ngoài.

Ở sân, Mặc Bắc Hàn đang ngồi trên một chiếc xe đạp kiểu cũ của hãng Phượng Hoàng. Anh mặc bộ quần áo đen đơn giản, phía sau xe có một cái sọt được che bằng vải bạt. Cố Thanh Dao biết trong đó chắc chắn đầy ắp đồ.

Nhìn thấy cô bước ra với chiếc túi nhỏ do mình tặng, nụ cười trên gương mặt Mặc Bắc Hàn càng thêm rạng rỡ. Anh lên tiếng:

“Đi thôi, bây giờ đi, tới huyện thành vừa lúc trời sáng.”

Anh ngồi lên xe, chân chống vẫn chưa rút, ngoái lại bảo:

“Ngồi lên đi!”

Phía sau xe đã chở hàng, nên cô chỉ có thể ngồi ở phía trước. Chỗ ngồi trước còn được cột thêm một tấm đệm nhỏ để không bị đau.

Cố Thanh Dao cười, ngoan ngoãn ngồi lên.

Mặc Bắc Hàn trong lòng ngọt ngào, đạp xe chở cô hướng về phía huyện thành.

Trời vẫn còn tối, nhưng ánh trăng rất sáng, soi rõ con đường trước mặt. Dưới ánh sáng dịu dàng của trăng và những vì sao lấp lánh, anh lái xe qua con đường nhỏ nơi làng quê, phía trước là cô gái nhỏ nhắn ngồi ngay trước mặt. Cảm giác này, cứ như cô đang tựa trong lòng ngực anh.

Kiếp trước, Mặc Bắc Hàn đã rong ruổi khắp nơi, nhưng trong lòng luôn tiếc nuối khi thấy Cố Thanh Dao phải chịu nhiều điều tiếng. Một cô gái lớn lên trong sự yêu thương, bỗng chốc phải đối mặt với sự chế nhạo và ánh nhìn khinh miệt từ mọi người. Chuyện xảy ra đêm đó khiến cô chẳng thể thoát khỏi những ám ảnh.

Cô chưa từng không thích anh, chỉ là, cô không còn đủ dũng khí để đối mặt với những lời gièm pha, càng không dám bước về phía anh.

Nhưng ở kiếp này, mọi thứ đã khác. Cố Thanh Dao vẫn là cô gái nhỏ mà anh yêu thương, bình yên lớn lên, không phải đối diện với những đau thương.

Cảm giác này, thật tốt!

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.