0 chữ
Chương 28
Chương 28
Con sông nhỏ trước mắt cứ thế thu hẹp dần trong tầm mắt, chẳng bao lâu đã biến thành một con suối cạn chỉ sâu ngang cổ chân, uốn lượn trôi về phía vùng đất thấp.
Thư Miêu đứng ngẩn ra, không hiểu nổi vì sao một con sông đủ lớn để tạo nên bãi sông rộng đến vậy, giờ lại cứ như trò đùa, nói hết là hết.
Cô đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy lác đác vài căn nhà tranh vách đất. Đáng chú ý nhất là những ruộng khoai lang nối dài bất tận. Bên cạnh là con đường đất vàng được nện chắc, kéo dài về phía xa xăm.
Đến đây, cô cũng từ bỏ ý định đi tiếp. Cô sợ nếu đi xa quá, trời tối sẽ không kịp quay về nhà.
Sau khi ước chừng được hướng chảy và phân bố của dòng sông, Thư Miêu cũng khoanh được mấy nơi thuận tiện cho việc “dã ngoại”.
Đầu tiên cô tiến về phía bụi lau gần nhất. Gọi là bụi lau thì hơi tâng bốc, bởi nó chỉ rộng hơn mười mét, nếu không nằm sát chân núi, hẳn cũng chẳng được giữ lại.
Thấy giữa bụi lau có lối mòn do người đi qua tạo thành, cô mạnh dạn bước vào.
Không ngờ vừa đặt chân tới, cô đã phát hiện ra nơi này còn thưa thớt hơn cô tưởng, chỉ vài bước đã đến cuối.
Trước mặt là một vũng nước lớn. Nếu không có vòng đá xanh xếp xung quanh giữ nước lại, thì nơi đây chẳng khác gì một cái vũng nhỏ.
Đây chính là nơi cuối cùng tích trữ được nước của con sông nhỏ. Ra khỏi đây, chỉ còn dòng suối nhỏ như sợi chỉ.
Mục đích chuyến này của Thư Miêu là “đi dã ngoại”, nhưng nhìn quanh đám cây cỏ ven bờ nước...
Tốt thật, chẳng nhận ra được thứ gì.
Nước trong vắt, đến cái bóng cá cũng chẳng có lấy một con.
Cô lập tức gạch chéo to đùng vị trí này trên bản đồ trong đầu.
Rời khỏi vũng nước, những điểm còn lại cũng không mấy hy vọng. Chỉ có vài chỗ cây cỏ mọc dày hơn một chút, nếu ngồi thụp xuống thì còn che được bóng.
Lý do thì quá rõ ràng: dấu vết con người khai phá nơi này lồ lộ ra đó.
Đám cỏ ven bờ sông gần như không có cơ hội mọc cao hơn đầu gối cô.
Xem ra giá trị do con sông nhỏ này mang lại đã bị đại đội Duyên Hà tận dụng đến triệt để. Đúng là không hổ với cái tên!
Tiếp theo là cẩn thận chọn nơi “dã ngoại”. Nơi cỏ mọc rậm rạp che lấp cả khe sông thì phải né. Đoạn sông dùng để giặt giũ, né. Ao nước lớn trữ nước, né luôn.
Quanh quẩn một vòng, Thư Miêu lại quay về chỗ cũ.
Nhìn bãi sông đỏ rực trong ánh hoàng hôn, cô thở dài bất lực.
Cô chỉ muốn xem có thể bắt chút cá tôm về thả vào không gian dưỡng nuôi, vậy mà lại khó khăn đến vậy sao?
Đúng lúc ấy, tiếng kẻng tan ca vang lên bên tai, muộn hơn mọi ngày.
Ngay sau tiếng kẻng là tiếng reo hò của đám trẻ nhỏ.
Những đứa trẻ vừa còn đang ủ rũ trên ruộng giờ như bầy chim buổi sáng, hân hoan tung tăng chạy về từ hướng đại đội.
Thấy Thư Miêu đứng bên đường, chúng chỉ liếc một cái đầy tò mò, rồi càng chạy nhanh hơn.
Nhìn thế, Thư Miêu đoán chắc chúng đang tranh thủ về nấu cơm hoặc ăn tối.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhớ ra một chuyện bị mình bỏ quên nãy giờ.
Chìa khóa!
Sao cô lại quên mất chìa khóa vẫn còn trong tay?
Nghĩ đến đây, Thư Miêu lập tức phấn chấn hẳn lên, cũng chạy như bay về nhà.
Cô cứ nghĩ hôm nay kiểu gì cũng sẽ bị Tự Lập càm ràm một trận, ai ngờ vừa về đến nơi thì thấy cửa nhà mở toang, rõ ràng là có người ở nhà!
Tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Thư Miêu không dám chần chừ, vội vã bước nhanh vào sân.
Khi thấy trong bếp có một thiếu niên đang nấu cơm, gương mặt hơi quen, cô sững sờ đứng đó.
Dù ánh sáng trong bếp không tốt nhưng vẫn nhận ra được cậu thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, khuôn mặt rất sáng sủa.
Điểm đặc biệt là đường nét giữa lông mày với Thư Tự Lập khá giống nhau, rất dễ nhận ra.
Hình như tên là Thư Tự Cường thì phải.
Chính là anh họ cả, người từng kéo tay, hét mắng cô trong tang lễ của “ông nội”.
Sau đó nghe nói anh ta đi học trên công xã, có lẽ ở nội trú nên cả tháng mới về một lần.
Thư Miêu đứng ngẩn ra, không hiểu nổi vì sao một con sông đủ lớn để tạo nên bãi sông rộng đến vậy, giờ lại cứ như trò đùa, nói hết là hết.
Cô đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy lác đác vài căn nhà tranh vách đất. Đáng chú ý nhất là những ruộng khoai lang nối dài bất tận. Bên cạnh là con đường đất vàng được nện chắc, kéo dài về phía xa xăm.
Đến đây, cô cũng từ bỏ ý định đi tiếp. Cô sợ nếu đi xa quá, trời tối sẽ không kịp quay về nhà.
Sau khi ước chừng được hướng chảy và phân bố của dòng sông, Thư Miêu cũng khoanh được mấy nơi thuận tiện cho việc “dã ngoại”.
Đầu tiên cô tiến về phía bụi lau gần nhất. Gọi là bụi lau thì hơi tâng bốc, bởi nó chỉ rộng hơn mười mét, nếu không nằm sát chân núi, hẳn cũng chẳng được giữ lại.
Không ngờ vừa đặt chân tới, cô đã phát hiện ra nơi này còn thưa thớt hơn cô tưởng, chỉ vài bước đã đến cuối.
Trước mặt là một vũng nước lớn. Nếu không có vòng đá xanh xếp xung quanh giữ nước lại, thì nơi đây chẳng khác gì một cái vũng nhỏ.
Đây chính là nơi cuối cùng tích trữ được nước của con sông nhỏ. Ra khỏi đây, chỉ còn dòng suối nhỏ như sợi chỉ.
Mục đích chuyến này của Thư Miêu là “đi dã ngoại”, nhưng nhìn quanh đám cây cỏ ven bờ nước...
Tốt thật, chẳng nhận ra được thứ gì.
Nước trong vắt, đến cái bóng cá cũng chẳng có lấy một con.
Cô lập tức gạch chéo to đùng vị trí này trên bản đồ trong đầu.
Rời khỏi vũng nước, những điểm còn lại cũng không mấy hy vọng. Chỉ có vài chỗ cây cỏ mọc dày hơn một chút, nếu ngồi thụp xuống thì còn che được bóng.
Đám cỏ ven bờ sông gần như không có cơ hội mọc cao hơn đầu gối cô.
Xem ra giá trị do con sông nhỏ này mang lại đã bị đại đội Duyên Hà tận dụng đến triệt để. Đúng là không hổ với cái tên!
Tiếp theo là cẩn thận chọn nơi “dã ngoại”. Nơi cỏ mọc rậm rạp che lấp cả khe sông thì phải né. Đoạn sông dùng để giặt giũ, né. Ao nước lớn trữ nước, né luôn.
Quanh quẩn một vòng, Thư Miêu lại quay về chỗ cũ.
Nhìn bãi sông đỏ rực trong ánh hoàng hôn, cô thở dài bất lực.
Cô chỉ muốn xem có thể bắt chút cá tôm về thả vào không gian dưỡng nuôi, vậy mà lại khó khăn đến vậy sao?
Đúng lúc ấy, tiếng kẻng tan ca vang lên bên tai, muộn hơn mọi ngày.
Ngay sau tiếng kẻng là tiếng reo hò của đám trẻ nhỏ.
Những đứa trẻ vừa còn đang ủ rũ trên ruộng giờ như bầy chim buổi sáng, hân hoan tung tăng chạy về từ hướng đại đội.
Nhìn thế, Thư Miêu đoán chắc chúng đang tranh thủ về nấu cơm hoặc ăn tối.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhớ ra một chuyện bị mình bỏ quên nãy giờ.
Chìa khóa!
Sao cô lại quên mất chìa khóa vẫn còn trong tay?
Nghĩ đến đây, Thư Miêu lập tức phấn chấn hẳn lên, cũng chạy như bay về nhà.
Cô cứ nghĩ hôm nay kiểu gì cũng sẽ bị Tự Lập càm ràm một trận, ai ngờ vừa về đến nơi thì thấy cửa nhà mở toang, rõ ràng là có người ở nhà!
Tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Thư Miêu không dám chần chừ, vội vã bước nhanh vào sân.
Khi thấy trong bếp có một thiếu niên đang nấu cơm, gương mặt hơi quen, cô sững sờ đứng đó.
Dù ánh sáng trong bếp không tốt nhưng vẫn nhận ra được cậu thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, khuôn mặt rất sáng sủa.
Điểm đặc biệt là đường nét giữa lông mày với Thư Tự Lập khá giống nhau, rất dễ nhận ra.
Hình như tên là Thư Tự Cường thì phải.
Chính là anh họ cả, người từng kéo tay, hét mắng cô trong tang lễ của “ông nội”.
Sau đó nghe nói anh ta đi học trên công xã, có lẽ ở nội trú nên cả tháng mới về một lần.
14
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
