0 chữ
Chương 22
Chương 22
Thư Miêu nhân lúc đó lách qua Thư Tự Lập đang cười ngây ngô, đặt bó củi cạnh đống củi, định đi vào trong nhà.
Thư Tự Lập vội chắn trước mặt cô, ra dấu im lặng, nhìn thoáng về phía bếp rồi ghé tai cô nói nhỏ: "Chuẩn bị vào vụ thu hoạch rồi, em mà không muốn bị bắt đi làm thì đừng có lang thang nhiều."
Nói xong còn nháy mắt liên tục, như muốn nói "em hiểu ý anh mà".
Thư Miêu lập tức nắm được trọng điểm: "Hôm nay anh đi làm đồng rồi?"
Thật ra cô muốn hỏi: đến cả trẻ con cũng phải đi làm à?
Nhưng xét theo tình trạng thân thể của nguyên chủ, dù có chuyển biến tốt, cũng không thể hiểu rõ mọi chuyện trong thời gian ngắn, nên cô đổi cách hỏi.
"Chứ không thì em tưởng sao?"
Không nói còn đỡ, nhắc đến là Thư Tự Lập lại cảm thấy cổ ngứa ngáy.
Cậu ấy vừa gãi cổ, vừa ấm ức nhìn Thư Miêu, trong mắt là sự ghen tị sáng rực.
Thư Miêu lúc này mới để ý, cổ cậu ấy đỏ ửng cả một mảng do bị cào, tóc còn ướt rượt... ừm, chắc chắn là vừa tắm xong.
"Các anh thu gì vậy?"
"Đậu."
Thư Miêu im lặng.
"Có thể đi mót không?" May mà cô phản ứng kịp, nhanh chóng lái sang chuyện mình muốn hỏi.
"Được chứ, một cân đậu đổi được một công điểm." Thư Tự Lập đáp, tay vẫn không ngừng gãi cổ.
"Thế mót rồi sao không được mang về nhà?" Thư Miêu khó hiểu. Mót lúa thì được mang về mà?
Nghe câu hỏi chấn động trời đất đó, Thư Tự Lập giật mình, suýt nhảy dựng lên.
"Suỵt! Em nói nhỏ thôi!"
Thấy trong mắt Thư Miêu toàn là thắc mắc và ngơ ngác, cậu ấy đành bất lực giảng giải: "Trừ ruộng tự canh, thì ruộng, núi, sông gì cũng thuộc về tập thể. Nhặt được cái gì cũng phải nộp hết."
"Nhưng mà..."
Thư Miêu còn chưa kịp hỏi hết câu, thì Lý Xảo đã từ trong bếp lạnh lùng cắt ngang: "Làm gì mà lầm rầm thế? Mau ăn cơm đi!"
Nghe vậy, Thư Tự Lập lập tức quăng hết mấy lời hứa nãy giờ ra sau đầu, cắm đầu chạy vào nhà, chỉ còn trong đầu mỗi một ý niệm: được ăn cơm rồi!
Trong mắt cậu ấy, chẳng có chuyện gì quan trọng bằng việc ăn cơm!
Còn Thư Miêu không chạy theo, trong mắt Thư Tự Lập thì đúng là đồ có vấn đề trong đầu, ngay cả ăn cũng không hăng hái.
Nghĩ vậy, cậu ấy vội quay lại nhìn cô, hối thúc: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Nhanh lên!"
Thư Miêu vốn dĩ cũng chẳng định ăn chung với họ, nghe thế thì hơi sững người. Ánh mắt vô thức liếc qua "bác gái".
Thấy bà ấy không có phản ứng gì, vẫn mặt lạnh bê mâm vào nhà chính, Thư Miêu liền hiểu ra mọi chuyện.
Cô lắc đầu nhẹ, chỉ tay về phía nhà bếp, ra hiệu sẽ ăn trong bếp.
Thư Tự Lập thấy vậy, có chút ngại ngùng gãi đầu, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, hí hửng chạy tọt vào nhà.
Thư Miêu liếc nhìn theo hướng nhà chính, do dự vài giây rồi cũng bước về phía bếp.
Trong gian bếp ánh sáng lờ mờ, Thư Miêu thấy trên bếp có úp sẵn một cái rổ tre quen thuộc, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả...
May là cảm xúc kỳ lạ đó đến nhanh, rồi cũng tan nhanh.
Ngửi thấy mùi thơm ngọt của hạt dẻ trong không khí, bụng Thư Miêu lại bắt đầu sôi lên.
Không do dự thêm nữa, cô bước tới, mở nắp rổ tre ra xem cơm tối hôm nay.
Quả nhiên là cháo khoai lang hầm với hạt dẻ, nhưng khác mọi khi là trong bát còn có thêm một nhúm nhỏ dưa muối hay gì đó tương tự.
Thư Miêu nghĩ tới chuyện nếu ăn chậm, lát nữa có thể đυ.ng phải “bác gái” đến rửa chén, nên chẳng kịp nghĩ nhiều, liền leo lên ghế con, ngồi bên bếp bắt đầu ăn luôn.
Vừa ăn miếng dưa muối đầu tiên, mắt Thư Miêu sáng lên, cô nhai nhanh rồi vội múc phần cháo còn dính vào thành bát húp lấy húp để.
Khi cháo trong bát vơi đi được chút, cô mới cầm bát quay về phòng.
Lâu rồi không được ăn gì có vị mặn, chỉ một nhúm dưa muối nhỏ xíu thôi mà Thư Miêu cũng ăn rất trân trọng.
Một bát cháo to lù lù vào bụng mà vẫn còn thấy chưa đã.
Ban đầu cô còn định tự nhủ không nên ăn quá no trước khi đi ngủ, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra chị Linh từng nói: Trẻ con đang trong giai đoạn lớn nhanh sẽ ăn nhiều và ngủ nhiều hơn, thời điểm đó cần phải ăn thoải mái, ngủ thật nhiều, như vậy mới nhanh cao, nhanh lớn được.
Thư Tự Lập vội chắn trước mặt cô, ra dấu im lặng, nhìn thoáng về phía bếp rồi ghé tai cô nói nhỏ: "Chuẩn bị vào vụ thu hoạch rồi, em mà không muốn bị bắt đi làm thì đừng có lang thang nhiều."
Nói xong còn nháy mắt liên tục, như muốn nói "em hiểu ý anh mà".
Thư Miêu lập tức nắm được trọng điểm: "Hôm nay anh đi làm đồng rồi?"
Thật ra cô muốn hỏi: đến cả trẻ con cũng phải đi làm à?
Nhưng xét theo tình trạng thân thể của nguyên chủ, dù có chuyển biến tốt, cũng không thể hiểu rõ mọi chuyện trong thời gian ngắn, nên cô đổi cách hỏi.
"Chứ không thì em tưởng sao?"
Không nói còn đỡ, nhắc đến là Thư Tự Lập lại cảm thấy cổ ngứa ngáy.
Cậu ấy vừa gãi cổ, vừa ấm ức nhìn Thư Miêu, trong mắt là sự ghen tị sáng rực.
"Các anh thu gì vậy?"
"Đậu."
Thư Miêu im lặng.
"Có thể đi mót không?" May mà cô phản ứng kịp, nhanh chóng lái sang chuyện mình muốn hỏi.
"Được chứ, một cân đậu đổi được một công điểm." Thư Tự Lập đáp, tay vẫn không ngừng gãi cổ.
"Thế mót rồi sao không được mang về nhà?" Thư Miêu khó hiểu. Mót lúa thì được mang về mà?
Nghe câu hỏi chấn động trời đất đó, Thư Tự Lập giật mình, suýt nhảy dựng lên.
"Suỵt! Em nói nhỏ thôi!"
Thấy trong mắt Thư Miêu toàn là thắc mắc và ngơ ngác, cậu ấy đành bất lực giảng giải: "Trừ ruộng tự canh, thì ruộng, núi, sông gì cũng thuộc về tập thể. Nhặt được cái gì cũng phải nộp hết."
"Nhưng mà..."
Thư Miêu còn chưa kịp hỏi hết câu, thì Lý Xảo đã từ trong bếp lạnh lùng cắt ngang: "Làm gì mà lầm rầm thế? Mau ăn cơm đi!"
Trong mắt cậu ấy, chẳng có chuyện gì quan trọng bằng việc ăn cơm!
Còn Thư Miêu không chạy theo, trong mắt Thư Tự Lập thì đúng là đồ có vấn đề trong đầu, ngay cả ăn cũng không hăng hái.
Nghĩ vậy, cậu ấy vội quay lại nhìn cô, hối thúc: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Nhanh lên!"
Thư Miêu vốn dĩ cũng chẳng định ăn chung với họ, nghe thế thì hơi sững người. Ánh mắt vô thức liếc qua "bác gái".
Thấy bà ấy không có phản ứng gì, vẫn mặt lạnh bê mâm vào nhà chính, Thư Miêu liền hiểu ra mọi chuyện.
Cô lắc đầu nhẹ, chỉ tay về phía nhà bếp, ra hiệu sẽ ăn trong bếp.
Thư Tự Lập thấy vậy, có chút ngại ngùng gãi đầu, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, hí hửng chạy tọt vào nhà.
Trong gian bếp ánh sáng lờ mờ, Thư Miêu thấy trên bếp có úp sẵn một cái rổ tre quen thuộc, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả...
May là cảm xúc kỳ lạ đó đến nhanh, rồi cũng tan nhanh.
Ngửi thấy mùi thơm ngọt của hạt dẻ trong không khí, bụng Thư Miêu lại bắt đầu sôi lên.
Không do dự thêm nữa, cô bước tới, mở nắp rổ tre ra xem cơm tối hôm nay.
Quả nhiên là cháo khoai lang hầm với hạt dẻ, nhưng khác mọi khi là trong bát còn có thêm một nhúm nhỏ dưa muối hay gì đó tương tự.
Thư Miêu nghĩ tới chuyện nếu ăn chậm, lát nữa có thể đυ.ng phải “bác gái” đến rửa chén, nên chẳng kịp nghĩ nhiều, liền leo lên ghế con, ngồi bên bếp bắt đầu ăn luôn.
Vừa ăn miếng dưa muối đầu tiên, mắt Thư Miêu sáng lên, cô nhai nhanh rồi vội múc phần cháo còn dính vào thành bát húp lấy húp để.
Khi cháo trong bát vơi đi được chút, cô mới cầm bát quay về phòng.
Lâu rồi không được ăn gì có vị mặn, chỉ một nhúm dưa muối nhỏ xíu thôi mà Thư Miêu cũng ăn rất trân trọng.
Một bát cháo to lù lù vào bụng mà vẫn còn thấy chưa đã.
Ban đầu cô còn định tự nhủ không nên ăn quá no trước khi đi ngủ, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra chị Linh từng nói: Trẻ con đang trong giai đoạn lớn nhanh sẽ ăn nhiều và ngủ nhiều hơn, thời điểm đó cần phải ăn thoải mái, ngủ thật nhiều, như vậy mới nhanh cao, nhanh lớn được.
14
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
