TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Trước đó không cảm thấy, giờ thả lỏng rồi mới nhận ra hai cánh tay đang đau nhức dữ dội.

Cô định giơ tay xoa bóp cho đỡ mỏi, nhưng chỉ cần hơi cử động là đau đến mức nhăn mặt nhíu mày.

Hai tay gần như không nhấc nổi lên!

Cũng vào lúc đó, cô đột nhiên nhận ra điều mà bấy lâu nay mình đã bỏ qua...

Với thể trạng nhỏ con thế này, cho dù có nhấc được cây gậy tre ấy, cũng không thể chống đỡ nổi trong khoảng thời gian dài như vậy mới đúng?

Thư Miêu sững người nhìn đôi tay của mình, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cô nghĩ ngợi một lúc, nhưng lục tung trí nhớ cũng chỉ tìm thấy vài cảnh tượng mỗi ngày đi nhặt củi, ngoài ra chẳng thấy có gì bất thường.

Nếu công việc nhặt củi cũng tính là luyện tập thì... cũng có lý.

Vậy chắc là luyện ra sức bền từ lâu rồi?

Thôi bỏ đi, nghĩ không thông thì khỏi nghĩ.

Nhưng vẫn còn một vấn đề: bên ngoài rốt cuộc đã yên chưa?

Cô vẫn chưa quyết định lúc nào nên ra ngoài, nhưng chắc chắn bây giờ thì không thể.

Đã không ra được, thì ngồi không trong này nghĩ linh tinh cũng chẳng ích gì.

Hay là chợp mắt một lúc?

Vừa nảy ra ý định nghỉ ngơi, toàn thân cô lại càng thấy mệt rũ rượi.

Cả ngày đã mệt nhoài, giờ lại thêm một trận hú vía, thân thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ, cô không nhịn được mà ngáp một cái thật dài.

Liếc nhìn khoảng cách giữa ruộng và tiểu viện, cô đấu tranh nội tâm một giây rồi quyết định nằm vật xuống ngủ luôn.

Suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là: may mà trong không gian này không có muỗi, nếu không thì...

Trong rừng hạt dẻ, một tốp thanh niên trẻ trung lực lưỡng được trang bị đầy đủ lại tiếp tục kéo đến.

Một giờ sau, đám người ấy mới lần lượt rời đi, chỉ để lại một bãi chiến trường ngổn ngang.

Rừng hạt dẻ trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, tiếng côn trùng và chim chóc lại vang lên lảnh lót.

Mặt trời đang dần lặn xuống phía tây, ánh chiều ráng đỏ nhuộm cả chân trời, chiếu lên dãy núi xanh xa xa một màu rực lửa.

Không xa rừng hạt dẻ, bất ngờ vang lên một tiếng động.

"Chát!"

Một cái tát mạnh giáng lên mặt khiến Giang Vệ Dân cứng đờ người, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo phía sau lưng.

Anh ta lập tức quay đầu, gượng gạo nở nụ cười lấy lòng với anh hai.

Sau đó liền nín thở thu mình, lại càng làm tiếng gãi ngứa của mình thêm rõ rệt.

Giang Vệ Quốc định răn dạy vài câu, nhưng âm thanh vo ve bên tai khiến anh ta tạm thời nghẹn lời.

Mãi đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng sắp tắt, Giang Vệ Dân rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhịn không được lên tiếng: "Anh hai, hay là... mình về đi?"

Không bị mắng ngay tức thì, Giang Vệ Dân lập tức phấn khởi hẳn lên.

"Anh hai xem kìa, trời sắp tối đen rồi, tối mịt thế này ai mà còn mò đến? Mình ở đây làm mồi cho muỗi cũng đâu có tác dụng gì đâu!"

Vừa nói, anh ta vừa đập chết vài con muỗi, tay lấm lem liền tiện tay lau vào thân cây, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

"Anh hai? Anh hai?"

Không thấy trả lời, anh ta lại càng lải nhải không dứt.

Giang Vệ Quốc thực ra cũng sớm muốn rút lui, chỉ vì bị cha dặn nên mới ráng chịu đến giờ.

Giờ bị em trai lải nhải mãi, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.

Giang Vệ Dân như được lệnh ân xá, kêu toáng lên một tiếng sung sướиɠ, nhảy dựng lên như con nghé non.

Ngay sau đó anh ta cắm đầu chạy một mạch, chẳng khác nào con ngựa hoang thoát cương.

“Ha ha, cuối cùng cũng được về nhà rồi. Anh hai, em đi trước nha, anh cứ từ từ!”

“Ô hô hô, ha ha ha...”

Tiếng cười ngây dại theo gió bay xa, khiến Giang Vệ Quốc nổi gân trán, nhưng chân thì lại thành thật tăng tốc đuổi theo.

Lúc này, Thư Miêu đang nằm dang tay dang chân giữa ruộng cũng bắt đầu tỉnh lại.

Cô ngơ ngác nhìn bầu trời sắp tối sầm, nhất thời chưa kịp nhớ mình đang ở đâu.

Ngay giây sau...

"Ục ục ục..." Tiếng bụng đói vang lên kéo suy nghĩ cô trở về thực tại.

Chớp mắt mấy cái, cô nhanh chóng hiểu ra tình cảnh của mình lúc này.

Nghĩ đến việc sắp phải mò mẫm giữa rừng rậm tối đen để quay về, cả người cô chợt thấy rầu rĩ.

Không còn tâm trí ăn uống, cô bật dậy trong một cú lăn tròn, nhưng vừa chống tay xuống đất thì đau đến nỗi hít sâu một hơi lạnh.

14

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.