0 chữ
Chương 39
Chương 39
"Đương nhiên là được. Lúc có đông người ấy..." Liễu Hạnh Hoa bắt đầu bày từng bước cách gây sự với Triệu Lan Hoa. Nhưng Khương Tiểu Ni chỉ cần nhớ đến bộ mặt hung dữ của bà ta là run sợ.
Hai nhà sống cạnh nhau bao năm, cô ta tận mắt chứng kiến bao nhiêu lần mẹ chồng mình và Triệu Lan Hoa chửi nhau tay đôi, trong lòng sợ mẹ chồng một phần thì cũng sợ Triệu Lan Hoa mười phần. Cô ta nói nhỏ: "Mẹ, cả làng đều biết mẹ và bà ta không ưa gì nhau, nếu con cố tình lại gần để bị bà ta đâm phải, nhỡ đâu bà ta lật ngược lại nói nhà mình vu khống thì sao? Hay là tìm Giản Song đi, cô ấy là thanh niên trí thức thành phố, chắc có tiền..."
Liễu Hạnh Hoa nhíu mày, Giản Song mà có tiền cái gì? Vào viện rồi tiêu sạch cả rồi. Cùng lắm giờ còn ba chục đồng tiền sính lễ thôi, thế thì chẳng đáng.
Nhưng nghĩ lại, vợ chồng Triệu Lan Hoa quý nhất là thằng út Kiều Minh Viễn, nếu gây chuyện với Giản Song chẳng phải hiệu quả còn tốt hơn sao?
Vả lại, lời Khương Tiểu Ni nói cũng đúng, Triệu Lan Hoa là con chim già tinh ranh vùng Động Đình, hai bà ai chẳng hiểu rõ nhau? Nhưng Giản Song thì khác, vừa trẻ vừa ngây thơ, dễ dụ hơn nhiều.
"Ừm, cũng có lý, để tôi nghĩ thêm chút nữa cho hoàn chỉnh."
Lúc này, loa phát thanh vang lên, Liễu Hạnh Hoa liếc ra phía trước: "Xe tới rồi, mau qua thôi."
Họ không nhận ra phía sau tảng đá đối diện có hai người, một già một trẻ. Cậu thanh niên cao lớn, nhưng gương mặt còn non nớt đã đỏ gay vì tức giận, định lao ra ngoài nhưng bị bà lão giữ chặt.
Bà cụ kéo tay cháu, nói: "Đi thôi, xe tới rồi, ta theo sau."
"Nhưng bà ơi! Sao bà lại giữ cháu? Xe này đi công xã Hồng Kỳ, người họ nói là chị cháu Giản Song đấy!"
Cậu ấy giận run người, chỉ muốn xông ra cho hai mụ độc ác kia một trận.
Ban đầu nghe họ thì thầm tính toán, chỉ lắc đầu than đời lắm kẻ hiểm ác, không định can thiệp. Nhưng vừa nghe họ nhắc đến chị gái mình, cậu ấy lập tức nổi giận.
Bà cụ cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn nghiến răng răn dạy: "Ngốc! Cháu giờ xông ra thì được gì? Đánh họ một trận là họ chừa à? Trước mặt người ngoài, chỉ có cháu là kẻ không phải. Chúng mở miệng ra là va chạm, đòi bồi thường, cháu đoán xem có bị đổ vạ không?"
Ánh mắt bà lão nheo lại: "Chỉ có kẻ làm trộm ngàn ngày, không ai canh trộm ngàn ngày. Phải nghĩ cách chặt đứt từ gốc."
Xe đã dừng. Bà cụ kéo cháu chen lên, ngồi ngay vào ghế, để cậu ấy phải đứng. Người trên xe cũng không ít.
Xe lăn bánh, cậu trai nhón chân nhìn về phía trước tìm hai mụ kia, thì bị bà cụ đánh một cái vào tay. Cậu ấy ấm ức bĩu môi: "Bà..."
Bà cụ chỉ trừng mắt.
Hai người này chính là bà nội Giản Song, Lưu Phượng Bình và người con trai của bác cả, Giản Hướng Tây.
Họ đến từ Dung Thành, cách tỉnh Hoa Nam khá xa. Ngồi tàu cũng mất ba ngày, chi phí chẳng nhỏ. Trong nhà ai cũng bận đi học đi làm, chỉ có bà nội là rảnh rỗi. Bình thường chẳng ai yên tâm để bà cụ đi xa, nhưng lần này bà cụ nhất quyết đòi đi. Bác cả của Giản Song chỉ thở dài rồi giao con trai, Giản Hướng Tây, khi ấy mới học lớp 10, đi theo bà cụ, ít nhất cũng có cậu thanh niên to khỏe đi cùng.
Chuyện họ đến tỉnh Hoa Nam thăm Giản Song phải kể từ bảy ngày trước.
Hôm ấy, cả nhà đi làm đi học, Lưu Phượng Bình dọn dẹp xong nhà cửa, nhìn căn nhà trống trải, bất giác nhớ đến Giản Song.
Vài hôm trước, nhà con trai thứ hai có đến ăn cơm, bà cụ hỏi thăm tình hình Giản Song, họ chỉ nói: "Vẫn tốt."
Lúc mới xuống nông thôn, Giản Song gửi thư ngay về nhà, từng trang viết đầy, gửi cho mỗi người một tờ.
Lưu Phượng Bình từng học lớp xóa mù chữ, nhưng chỉ nhận ra được mấy chữ đơn giản, đành đợi cháu trai đọc giúp. Bà cụ dặn Giản Hướng Tây bảo Giản Song gửi thư báo bình an mỗi tháng một lần. Quả nhiên, sau đó cô gửi thêm hai lần nữa. Nhưng đến tháng thứ tư thì mãi không thấy thư về, bà cụ đâm ra mất ngủ, lo lắng bất an, cảm thấy có chuyện chẳng lành nên tìm đến nhà con trai thứ hai hỏi.
Hai nhà sống cạnh nhau bao năm, cô ta tận mắt chứng kiến bao nhiêu lần mẹ chồng mình và Triệu Lan Hoa chửi nhau tay đôi, trong lòng sợ mẹ chồng một phần thì cũng sợ Triệu Lan Hoa mười phần. Cô ta nói nhỏ: "Mẹ, cả làng đều biết mẹ và bà ta không ưa gì nhau, nếu con cố tình lại gần để bị bà ta đâm phải, nhỡ đâu bà ta lật ngược lại nói nhà mình vu khống thì sao? Hay là tìm Giản Song đi, cô ấy là thanh niên trí thức thành phố, chắc có tiền..."
Liễu Hạnh Hoa nhíu mày, Giản Song mà có tiền cái gì? Vào viện rồi tiêu sạch cả rồi. Cùng lắm giờ còn ba chục đồng tiền sính lễ thôi, thế thì chẳng đáng.
Vả lại, lời Khương Tiểu Ni nói cũng đúng, Triệu Lan Hoa là con chim già tinh ranh vùng Động Đình, hai bà ai chẳng hiểu rõ nhau? Nhưng Giản Song thì khác, vừa trẻ vừa ngây thơ, dễ dụ hơn nhiều.
"Ừm, cũng có lý, để tôi nghĩ thêm chút nữa cho hoàn chỉnh."
Lúc này, loa phát thanh vang lên, Liễu Hạnh Hoa liếc ra phía trước: "Xe tới rồi, mau qua thôi."
Họ không nhận ra phía sau tảng đá đối diện có hai người, một già một trẻ. Cậu thanh niên cao lớn, nhưng gương mặt còn non nớt đã đỏ gay vì tức giận, định lao ra ngoài nhưng bị bà lão giữ chặt.
Bà cụ kéo tay cháu, nói: "Đi thôi, xe tới rồi, ta theo sau."
"Nhưng bà ơi! Sao bà lại giữ cháu? Xe này đi công xã Hồng Kỳ, người họ nói là chị cháu Giản Song đấy!"
Ban đầu nghe họ thì thầm tính toán, chỉ lắc đầu than đời lắm kẻ hiểm ác, không định can thiệp. Nhưng vừa nghe họ nhắc đến chị gái mình, cậu ấy lập tức nổi giận.
Bà cụ cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn nghiến răng răn dạy: "Ngốc! Cháu giờ xông ra thì được gì? Đánh họ một trận là họ chừa à? Trước mặt người ngoài, chỉ có cháu là kẻ không phải. Chúng mở miệng ra là va chạm, đòi bồi thường, cháu đoán xem có bị đổ vạ không?"
Ánh mắt bà lão nheo lại: "Chỉ có kẻ làm trộm ngàn ngày, không ai canh trộm ngàn ngày. Phải nghĩ cách chặt đứt từ gốc."
Xe đã dừng. Bà cụ kéo cháu chen lên, ngồi ngay vào ghế, để cậu ấy phải đứng. Người trên xe cũng không ít.
Xe lăn bánh, cậu trai nhón chân nhìn về phía trước tìm hai mụ kia, thì bị bà cụ đánh một cái vào tay. Cậu ấy ấm ức bĩu môi: "Bà..."
Hai người này chính là bà nội Giản Song, Lưu Phượng Bình và người con trai của bác cả, Giản Hướng Tây.
Họ đến từ Dung Thành, cách tỉnh Hoa Nam khá xa. Ngồi tàu cũng mất ba ngày, chi phí chẳng nhỏ. Trong nhà ai cũng bận đi học đi làm, chỉ có bà nội là rảnh rỗi. Bình thường chẳng ai yên tâm để bà cụ đi xa, nhưng lần này bà cụ nhất quyết đòi đi. Bác cả của Giản Song chỉ thở dài rồi giao con trai, Giản Hướng Tây, khi ấy mới học lớp 10, đi theo bà cụ, ít nhất cũng có cậu thanh niên to khỏe đi cùng.
Chuyện họ đến tỉnh Hoa Nam thăm Giản Song phải kể từ bảy ngày trước.
Hôm ấy, cả nhà đi làm đi học, Lưu Phượng Bình dọn dẹp xong nhà cửa, nhìn căn nhà trống trải, bất giác nhớ đến Giản Song.
Vài hôm trước, nhà con trai thứ hai có đến ăn cơm, bà cụ hỏi thăm tình hình Giản Song, họ chỉ nói: "Vẫn tốt."
Lúc mới xuống nông thôn, Giản Song gửi thư ngay về nhà, từng trang viết đầy, gửi cho mỗi người một tờ.
Lưu Phượng Bình từng học lớp xóa mù chữ, nhưng chỉ nhận ra được mấy chữ đơn giản, đành đợi cháu trai đọc giúp. Bà cụ dặn Giản Hướng Tây bảo Giản Song gửi thư báo bình an mỗi tháng một lần. Quả nhiên, sau đó cô gửi thêm hai lần nữa. Nhưng đến tháng thứ tư thì mãi không thấy thư về, bà cụ đâm ra mất ngủ, lo lắng bất an, cảm thấy có chuyện chẳng lành nên tìm đến nhà con trai thứ hai hỏi.
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
