TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

“Khó lắm đây.” Bác sĩ nhíu mày, giọng đầy khó xử, còn trách nhẹ: “Sao không đưa cô ấy đi khám sớm hơn?”

Lý Hạnh Hoa cười gượng: “Nhà quê chúng tôi đâu có biết những chuyện này.”

Chưa buồn hỏi cách khắc phục ra sao đã kéo tay Tiểu Ni đứng dậy rời đi. Bác sĩ gọi giật lại: “Hay là tôi kê ít thực phẩm bổ như đậu phộng với đường đỏ nhé?”

Ban đầu Lý Hạnh Hoa định từ chối. Loại con gái phá của như vậy thì có tư cách gì mà đòi ăn đồ tốt? Nhưng rồi bà ta chợt đổi ý. Đậu phộng với đường đỏ đều là đồ hiếm, ngoài chợ có tiền cũng chưa chắc mua được, phải có phiếu, mà chỉ bệnh viện mới được phép cấp cho phụ nữ có thai một lượng nhất định. Nhà bà ta ăn không nổi thì bán cho người khác cũng lời. Ở bệnh viện huyện này đầy người có tiền.

Nghĩ vậy, bà ta lại quay vào nhờ bác sĩ kê đơn.

Ra quầy thanh toán, cầm thuốc trên tay, Lý Hạnh Hoa cùng con dâu đi đến chỗ rẽ, chợt nghe thấy một giọng quen quen vang lên.

“Thời buổi này, hiếm thấy bà mẹ chồng nào từ quê chịu đưa con dâu lên huyện khám thai. Chỉ tiếc là sức khỏe con bé kém quá, tội nghiệp đứa nhỏ trong bụng, sau này sinh ra chắc khổ lắm.”

Lý Hạnh Hoa sững người. Không phải đang nói đến bà ta sao?

“Ơ, sao lại nói thế?”

“Dân thành phố có điều kiện, biết mang thai ảnh hưởng đến sức khỏe, nên thường sinh xong là nghỉ vài năm mới sinh tiếp. Trong thời gian mang thai cũng chăm bẵm đủ đường. Còn ở quê thì vừa thiếu thốn vừa chẳng hiểu gì, cứ cố đẻ cho ra con trai. Con dâu bà này sinh nhiều quá, thai không hấp thụ được dinh dưỡng nên mới nhỏ, sinh ra nhẹ thì yếu bẩm sinh, nặng thì dị tật. Dị tật có khi là tay chân bị lệch, bị tật. Không khổ mới lạ.”

“Thế sao bác sĩ không bảo bà ấy bỏ thai đi cho rồi?”

Lý Hạnh Hoa bên ngoài nghe đến đây, không ngừng gật đầu.

“Dù sao cũng là một mạng người, tôi không nỡ. Huống hồ chỉ còn vài tháng nữa là sinh rồi.”

“Trời ạ, bác sĩ tốt quá. Nhưng tôi nói thật, thà bỏ còn hơn sinh ra rồi cả nhà khổ. Bỏ đi, rồi uống thuốc bổ, sang năm sinh đứa con trai, thế chẳng phải là phúc về nhà sao?”

Đúng rồi, chính là thế! Giọng nói kia, chẳng phải là bác sĩ Hàn vừa khám cho Tiểu Ni sao? Còn người bên cạnh hẳn là cô y tá. Lý Hạnh Hoa cau mày. Sao chuyện quan trọng như vậy mà bác sĩ lại không nói với bà ta? May mà ông trời có mắt, cho bà ta nghe được.

“Nhưng cái thai lớn quá rồi, bỏ thì nguy hiểm. Có điều tôi có vài loại thuốc, không tổn hại đến sức khỏe...” Giọng nói kia chợt ngừng lại như sực nhớ ra điều gì, vội chữa lại: “Không được không được! Mạng người quan trọng. Với lại nam nữ bình đẳng, trẻ con ấy cũng chỉ có khả năng bị dị tật thôi, không cao đâu. Tôi kê thêm ít thuốc bổ, bà ấy chăm sóc tử tế, sinh ra có thể hơi yếu, nhưng nuôi khéo thì cũng như người bình thường, chỉ hay ốm chút thôi.”

“Cũng đúng, bác sĩ cũng có cái khó riêng. Trên bảo sao phải nghe vậy.”

“Phải đấy, tôi cũng chỉ là bác sĩ tuyến dưới thôi mà.”

Tiếng nói xa dần.

Đợi không còn nghe thấy gì, Lý Hạnh Hoa mới bước nhanh lên vài bước, nghiêng đầu nhìn, hóa ra đoạn rẽ đó là nhà vệ sinh. Hóa ra bác sĩ Hàn và y tá đang nói chuyện trong đó.

Bà ta mím môi, vốn định quay lại làm cho ra lẽ, nhưng nghĩ đến mấy lời quy định nọ kia, rồi lại nhớ bác sĩ đó còn giữ máy siêu âm, sau này còn phải nhờ vả. Đắc tội thì chỉ thiệt thân.

Đang cau mày suy nghĩ, Khương Tiểu Ni bỗng lên tiếng, giọng hơi run nhưng cương quyết: “Mẹ, con muốn sinh con trai. Mình đến tìm bác sĩ Hàn, nhờ bà ấy bán thuốc cho con đi.”

“Bán gì mà bán? Hôm nay tốn bao nhiêu tiền rồi cô không biết à?” Lý Hạnh Hoa gắt gỏng.

Nếu là ngày thường, Khương Tiểu Ni hẳn đã im bặt, nhưng lần này, khát khao có con trai mạnh mẽ hơn mọi sợ hãi. Cô ta lặp lại: “Mẹ...”

“Câm miệng!” Lý Hạnh Hoa quát, “Đứa này đúng là không thể giữ lại, nhưng nên làm thế nào thì để tao tính!”

0

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.