0 chữ
Chương 34
Chương 34
“Nội ơi, ốc đâu phải thịt đâu. Bọn cháu để cho nó nhả bùn hai ngày rồi xào được không? Chứ không giữ được tới Tết đâu...”
Triệu Lan Hoa liếc nó một cái:
“Cháu nói như thể bà nhỏ mọn lắm ấy. Xào thì xào. Ngày kia nhé, nhà mình hết đại hồi rồi, phải ra hợp tác xã mua.”
“Mẹ, con còn một ít, để con mang ra cho mẹ.” Giản Song nói rồi đặt gùi xuống, vào nhà định nhân cơ hội ăn nốt chỗ quẩy và sữa đậu nành.
Không ngờ Tôn Lai Đệ cũng đi theo vào.
“Chị hai!” Giọng Giản Song hơi trầm xuống. Thật quá đáng!
Trong lòng cô thầm nhắc nhở: lần sau lấy đồ trong ba lô ra, phải khóa cửa trước cho chắc.
Dù gì thì nhìn Giản Song xinh xắn dịu dàng, nhưng khi mặt nghiêm lại, cũng khiến Tôn Lai Đệ hơi chột dạ, không dám nhắc đến chuyện vay tiền nữa, chỉ nói:
“Em dâu ba, chị là vì lo cho em thôi. Chị dâu cả vốn đã không ưa em, giờ lại có người nhà chống lưng, chắc sẽ càng quá quắt hơn.”
“Hả?” Giản Song chưa hiểu.
Tôn Lai Đệ biết cô không rành, dâu mới cưới thì biết gì. Chị ta bèn lên giọng giải thích:
“Chị dâu cả thấy em làm liên lụy đến gia đình mình, trước khi em và em ba cưới còn rủ người nhà đến gây rối một trận. Mẹ chồng bực nên mấy hôm nay bà ấy không dám to tiếng.”
Giản Song thật lòng không nhận ra.
Tôn Lai Đệ nói tiếp:
“Em không để ý à? Mẹ chồng dạo này nói chuyện với ai cũng hòa nhã, chỉ trừ chị dâu cả, vừa thấy mặt đã sầm mặt lại, cứ nói móc hoài.”
Giản Song định nói: “Chị cũng thế còn gì.”
Dĩ nhiên, trong mắt cô, mẹ chồng chẳng làm gì sai cả. Bà là người rõ ràng, chẳng qua là bị chị dâu cả vô duyên và chị dâu hai đòi tiền làm bực thôi.
Cô nghĩ ai bị chọc tức thì cũng phải nổi giận chứ.
Tôn Lai Đệ không nhận ra, tiếp tục phân tích:
“Cha chị dâu cả là người khôn khéo, sáng nay vừa bắt được vài con thỏ rừng đã vội cho em trai mang tới. Đây là lấy lòng mẹ chồng, cũng là nâng thế cho chị dâu cả. Mẹ chồng nhìn mà cười như hoa nở ấy.”
Nói đến đây, Tôn Lai Đệ cũng hơi ghen tị. Không ghen vì chị dâu cả đảm đang, mà vì nhà mẹ đẻ chị ta mạnh mẽ, lại đông con.
Nhưng nhìn sang Giản Song, tâm trạng chị ta lại khá hơn, giọng nói mang theo chút ưu việt:
“Đàn bà lấy chồng gần nhà thì còn có chỗ dựa. Chị dâu cả là người đại đội mình, nhà chị thì ở đại đội Phấn Đấu kế bên, còn em thì chẳng có ai thân thích bên này. Em dâu ba à, nhà em xa quá, khó bề dựa dẫm. Cũng phải thôi, ai mà muốn cưới thanh niên trí thức... Nhưng chị thì khác, chị sẽ không ức hϊếp em đâu. Còn chị dâu cả thì chưa chắc.”
Giản Song vừa bực vừa buồn cười:
“Vậy thì em cảm ơn chị nhiều.”
Tôn Lai Đệ vội khoát tay:
“Không cần cảm ơn đâu. Chị chỉ cần em cho chị vay một chút...”
Còn chưa kịp nói xong, Giản Song đã chen lời:
“Chị hai nói đúng. Để phòng bị chị dâu ức hϊếp, em phải tìm chỗ dựa mới được. Em đi giúp mẹ chồng đây.”
Cô quay lưng lại, nhanh tay lấy ra gói gia vị khô bọc giấy.
“Chỗ dựa gì chứ, em tìm chị đây này, tìm cái bà...” Ba chữ “bà chằn lửa” còn chưa kịp thốt ra, bước chân Giản Song đã xa dần, chắc không nghe thấy. Tôn Lai Đệ chỉ đành tiu nghỉu.
Đến trưa, Trương Quế Chi về. Chắc cũng biết chuyện nhà mẹ đẻ gửi thỏ sang, vừa bước vào đã nói lớn:
“Mẹ, con thỏ em con mang tới đâu rồi? Để con làm thịt cho, thỏ khó nuôi, còn đào hang nữa, để đó lại gầy mất.”
Triệu Lan Hoa thừa biết con dâu đang khoe khoang, nhưng vì có thịt ăn nên cũng không chấp:
“Được, chuyện này ở nhà mẹ con làm quen rồi, con làm đi. Da thỏ giữ lại cẩn thận, mang ra trạm thu mua có thể đổi được mấy đồng đấy.”
“Vâng ạ!”
Trương Quế Chi đáp lại vang dội.
Giản Song nhìn cảnh đó, không biết có phải bị ảnh hưởng bởi lời Tôn Lai Đệ không, nhưng quả thực cảm thấy quan hệ giữa hai người dường như đã hòa nhã hơn.
Quan hệ giữa người với người, đúng là một môn học phức tạp.
Cô lại thầm cảm thán: thiên hạ cha mẹ nào chẳng thương con. Mẹ chồng cô không phải loại độc ác, dù mấy ngày này tâm trạng không tốt, tính tình có hơi gắt, nhưng cũng không nỡ làm khó con dâu. Trên đời này mới có nhiều bà mẹ chồng cay nghiệt, ghét con dâu ra mặt, chỉ mong hành hạ cho bằng được. Có nhà mẹ đẻ chống lưng và không có đúng là khác biệt một trời một vực. Bảo sao thời hiện đại nhiều người không muốn để con gái lấy chồng xa.
Triệu Lan Hoa liếc nó một cái:
“Cháu nói như thể bà nhỏ mọn lắm ấy. Xào thì xào. Ngày kia nhé, nhà mình hết đại hồi rồi, phải ra hợp tác xã mua.”
“Mẹ, con còn một ít, để con mang ra cho mẹ.” Giản Song nói rồi đặt gùi xuống, vào nhà định nhân cơ hội ăn nốt chỗ quẩy và sữa đậu nành.
Không ngờ Tôn Lai Đệ cũng đi theo vào.
“Chị hai!” Giọng Giản Song hơi trầm xuống. Thật quá đáng!
Trong lòng cô thầm nhắc nhở: lần sau lấy đồ trong ba lô ra, phải khóa cửa trước cho chắc.
Dù gì thì nhìn Giản Song xinh xắn dịu dàng, nhưng khi mặt nghiêm lại, cũng khiến Tôn Lai Đệ hơi chột dạ, không dám nhắc đến chuyện vay tiền nữa, chỉ nói:
“Em dâu ba, chị là vì lo cho em thôi. Chị dâu cả vốn đã không ưa em, giờ lại có người nhà chống lưng, chắc sẽ càng quá quắt hơn.”
Tôn Lai Đệ biết cô không rành, dâu mới cưới thì biết gì. Chị ta bèn lên giọng giải thích:
“Chị dâu cả thấy em làm liên lụy đến gia đình mình, trước khi em và em ba cưới còn rủ người nhà đến gây rối một trận. Mẹ chồng bực nên mấy hôm nay bà ấy không dám to tiếng.”
Giản Song thật lòng không nhận ra.
Tôn Lai Đệ nói tiếp:
“Em không để ý à? Mẹ chồng dạo này nói chuyện với ai cũng hòa nhã, chỉ trừ chị dâu cả, vừa thấy mặt đã sầm mặt lại, cứ nói móc hoài.”
Giản Song định nói: “Chị cũng thế còn gì.”
Dĩ nhiên, trong mắt cô, mẹ chồng chẳng làm gì sai cả. Bà là người rõ ràng, chẳng qua là bị chị dâu cả vô duyên và chị dâu hai đòi tiền làm bực thôi.
Cô nghĩ ai bị chọc tức thì cũng phải nổi giận chứ.
Tôn Lai Đệ không nhận ra, tiếp tục phân tích:
Nói đến đây, Tôn Lai Đệ cũng hơi ghen tị. Không ghen vì chị dâu cả đảm đang, mà vì nhà mẹ đẻ chị ta mạnh mẽ, lại đông con.
Nhưng nhìn sang Giản Song, tâm trạng chị ta lại khá hơn, giọng nói mang theo chút ưu việt:
“Đàn bà lấy chồng gần nhà thì còn có chỗ dựa. Chị dâu cả là người đại đội mình, nhà chị thì ở đại đội Phấn Đấu kế bên, còn em thì chẳng có ai thân thích bên này. Em dâu ba à, nhà em xa quá, khó bề dựa dẫm. Cũng phải thôi, ai mà muốn cưới thanh niên trí thức... Nhưng chị thì khác, chị sẽ không ức hϊếp em đâu. Còn chị dâu cả thì chưa chắc.”
“Vậy thì em cảm ơn chị nhiều.”
Tôn Lai Đệ vội khoát tay:
“Không cần cảm ơn đâu. Chị chỉ cần em cho chị vay một chút...”
Còn chưa kịp nói xong, Giản Song đã chen lời:
“Chị hai nói đúng. Để phòng bị chị dâu ức hϊếp, em phải tìm chỗ dựa mới được. Em đi giúp mẹ chồng đây.”
Cô quay lưng lại, nhanh tay lấy ra gói gia vị khô bọc giấy.
“Chỗ dựa gì chứ, em tìm chị đây này, tìm cái bà...” Ba chữ “bà chằn lửa” còn chưa kịp thốt ra, bước chân Giản Song đã xa dần, chắc không nghe thấy. Tôn Lai Đệ chỉ đành tiu nghỉu.
Đến trưa, Trương Quế Chi về. Chắc cũng biết chuyện nhà mẹ đẻ gửi thỏ sang, vừa bước vào đã nói lớn:
“Mẹ, con thỏ em con mang tới đâu rồi? Để con làm thịt cho, thỏ khó nuôi, còn đào hang nữa, để đó lại gầy mất.”
Triệu Lan Hoa thừa biết con dâu đang khoe khoang, nhưng vì có thịt ăn nên cũng không chấp:
“Được, chuyện này ở nhà mẹ con làm quen rồi, con làm đi. Da thỏ giữ lại cẩn thận, mang ra trạm thu mua có thể đổi được mấy đồng đấy.”
“Vâng ạ!”
Trương Quế Chi đáp lại vang dội.
Giản Song nhìn cảnh đó, không biết có phải bị ảnh hưởng bởi lời Tôn Lai Đệ không, nhưng quả thực cảm thấy quan hệ giữa hai người dường như đã hòa nhã hơn.
Quan hệ giữa người với người, đúng là một môn học phức tạp.
Cô lại thầm cảm thán: thiên hạ cha mẹ nào chẳng thương con. Mẹ chồng cô không phải loại độc ác, dù mấy ngày này tâm trạng không tốt, tính tình có hơi gắt, nhưng cũng không nỡ làm khó con dâu. Trên đời này mới có nhiều bà mẹ chồng cay nghiệt, ghét con dâu ra mặt, chỉ mong hành hạ cho bằng được. Có nhà mẹ đẻ chống lưng và không có đúng là khác biệt một trời một vực. Bảo sao thời hiện đại nhiều người không muốn để con gái lấy chồng xa.
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
