TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Trái cây dại trên núi không ai chăm nên không ngọt lắm, nho rừng cũng vậy, nhưng ăn vào, cô lại thấy ngon hơn cả nho nhập khẩu kiếp trước từng ăn.

Một miếng vào miệng, chua chua ngọt ngọt, hương nho nồng đậm, rất... nói sao nhỉ, đúng vị nho thuần khiết.

Đã chín kỹ, đúng lúc thu hoạch, để thêm vài ngày sẽ hỏng mất.

Vẫn là ba người chia đều.

Gùi của Giản Song đã có một con gà, ít hạt dẻ, thêm nho nữa, dù mới đầy một nửa, vai cô cũng bắt đầu đau. Cô đề nghị: “Chúng ta xuống núi thôi.”

Đại Mao vẫn tiếc nuối, cảm thấy đi theo thím út thu hoạch được rất nhiều.

Bởi vì dựa núi ăn núi, lại đúng mùa thu hoạch, mỗi ngày đều có người lên núi, khu vực gần bị người ta lục tung cả rồi. Cậu bé cứ tưởng chỉ hái được ít hạt dẻ, ai ngờ còn bắt được gà rừng, hái được nho.

Nếu lúc trước vì nghe chú út nói có bánh bao thịt mà cậu bé mới chịu khó theo, thì giờ cậu bé thấy thím út đúng là thần tài, không hề giống mấy lời xì xào “mệnh bạc yểu mệnh” gì đó trong thôn.

Cậu bé nhận ra sắc mặt thím út rất nhợt, trán đẫm mồ hôi, vội vàng đồng ý.

Thím út à, nhất định phải dưỡng sức thật tốt, sống thật lâu, bọn cháu còn muốn làm bạn đồng hành lên núi với thím suốt đời đấy.

Giản Song không nhận ra ánh mắt đầy kỳ vọng ấy, cô vác gùi, đi được vài bước lại nghỉ, dừng đến ba lần mới xuống được núi.

Về sau, Đại Mao dứt khoát nhận vác con gà trong gùi giúp, Giản Song không biết cậu bé sợ cô mệt không muốn đi núi nữa hay sao, nhưng nhìn hai đứa trẻ nhảy nhót, mồ hôi không một giọt, cô chỉ biết cười khổ.

Cái thân xác nát bét này, đúng là yếu thật.

“Thím út ở nhà nghỉ ngơi đi, cháu mang cỏ heo cho mẹ.”

Đại Mao dẫn Nhị Mao mang gà và nho vào bếp, lớn tiếng nói.

Giản Song đáp một tiếng, lấy nước rửa mặt rửa tay, rồi nằm xuống nghỉ. Trong nhà không ai, ngay cả Đại Nha vẫn hay bò trong sân cũng bị Triệu Lan Hoa đưa ra ngoài rồi.

Cô rất thèm thịt kho tàu, nhưng... thôi, để lần sau vậy, chờ tích được vài cân thịt trong “sổ” rồi tính, dù sao cũng phải qua thị trấn nói là đi mua.

Cô biết cách này phiền phức, nhưng thà phiền còn hơn để người ta phát hiện “bàn tay vàng”.

Lúc cô có ý thức trở lại thì bị tiếng nói chuyện ngoài sân đánh thức.

Đại Mao Nhị Mao đang oang oang kể chuyện thím út lên núi đánh nhau bắt gà rừng, kể cô như một hiệp nữ. Giản Song nghe mà đỏ mặt.

“Phải rồi phải rồi, thím út bọn cháu giỏi nhất rồi.” Giọng Triệu Lan Hoa pha chút bất lực. “Chuyện có tí xíu mà bọn cháu kể đi kể lại bao nhiêu lần rồi hả?”

“Còn hái được nho rừng, hạt dẻ nữa...”

Giản Song xấu hổ đến mức không muốn ra ngoài.

“Ồ, chú út về rồi! Để cháu kể cho chú nghe chuyện bọn cháu với thím út lên núi hôm nay...”

Trời đã tối thế sao? Giản Song theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếc là dù xuống nông thôn nửa năm rồi cô vẫn không đoán được giờ bằng ánh sáng.

Cô nhớ ra lá thư cần gửi còn chưa viết xong, vội vàng lục hòm.

Cô có giấy thư và phong bì, nhưng hết tem rồi, chỉ còn cách mai nhờ Kiều Minh Viễn đi hợp tác xã mua. Ở đó có bưu điện, có thể gửi thư.

Giản Song cầm bút máy, suy nghĩ một lúc rồi viết bản nháp trước. Ký ức từ kiếp trước vẫn ảnh hưởng đến cô rất sâu, nét chữ và văn phong đều thay đổi rõ rệt, sắc bén hơn, như có gai, không còn là cô bé nhút nhát chỉ biết trốn trong chăn khóc nữa.

Cô suy nghĩ một lát, sửa vài chỗ, biến thành lời lẽ phẫn uất và đau lòng hơn, thể hiện sự bất lực và tuyệt vọng cách đây ba tháng, cùng nỗi thất vọng hoàn toàn với gia đình đó.

Lúc chép lại vào giấy thư, mặt cô không có chút biểu cảm nào.

Viết xong, cô cho vào phong bì, điền địa chỉ nhà bác cả, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa khéo, cô thấy Triệu Lan Hoa đang kéo Kiều Minh Viễn thì thầm to nhỏ, mà Kiều Minh Viễn trắng trẻo, vừa đỏ mặt là hiện rõ ngay.

Giản Song nhìn ánh mắt né tránh của anh là hiểu ngay mẹ chồng đang nói gì. Chắc chắn là dặn dò chuyện kiêng cữ. Tai cô nóng bừng, suýt nữa đóng sầm cửa, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng bước ra.

5

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.