0 chữ
Chương 35
Chương 35
Khương Vân Mỹ và Khương Diệu Tông nhìn nhau, vui mừng cười lớn, hôm nay là ngày vui nhất từ trước đến nay của họ.
Khương Vân Thư hủy hoại họ, vậy thì họ cũng phải kéo cô cùng xuống địa ngục.
Văn phòng thanh niên trí thức.
Chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức Lâm Đại Quốc nhìn tên trên danh sách thanh niên xuống nông thôn càng nhìn càng thấy quen, chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu, buổi chiều về nhà, ông nói chuyện này với vợ mình là Phó Hồng Như.
Phó Hồng Như không chắc chắn hỏi lại: "Lão Lâm, anh chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Người đó tên là Khương Vân Thư?"
"Anh chắc chắn, khu dân cư số hai nhà máy cơ khí, mười tám tuổi, Khương Vân Thư." Không hiểu sao, ông bị vợ nhìn mà trong lòng thấy bất an.
Phó Hồng Như vỗ đùi cái bốp, l*иg ngực phập phồng không ngừng có thể thấy được lúc này bà tức giận đến mức nào:
"Khương Vân Thư, Thư Thư, cô bé đến nhà chúng ta ăn cơm cách đây không lâu, anh nhớ ra chưa? Đám người trời đánh này, sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy."
"Thì ra là cô bé đó, vợ, bây giờ phải làm sao?"
Lâm Đại Quốc lúc này cũng cuống lên, sợ Khương Vân Thư bị người ta bắt nạt, ông là chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức, chuyện xuống nông thôn ông biết rõ.
Phó Hồng Như suy nghĩ vài giây nói: "Ngày mai em xin nghỉ một ngày, đi tìm con bé hỏi xem, xem nó có biết chuyện xuống nông thôn không. Chuyện sau đó, đợi em về rồi nói, anh xem xem chỗ anh có đường lui không, nơi đó có thể không đi thì không đi, con bé còn nhỏ quá, em không yên tâm."
Lâm Đại Quốc một lời đồng ý.
Ngày hôm sau, vợ chồng Lâm Đại Quốc chia nhau hành động.
Phó Hồng Như đến nhà họ Khương, vợ chồng Khương Phú Xương đã đi làm rồi, trong nhà chỉ còn lại ba chị em nhà họ Khương, cho nên Phó Hồng Như gặp Khương Vân Thư cũng khá thuận lợi.
Khương Vân Thư nhìn thấy người quen cũ, trong đôi mắt ngái ngủ tràn đầy kinh ngạc: "Dì Phó, sao dì lại đến đây?"
Phó Hồng Như liếc nhìn chị em Khương Vân Mỹ, nói: "Thư Thư, dì tìm cháu có chút việc, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Khương Vân Thư hiểu ngay, vội vàng về phòng thay quần áo, thay quần áo xong, liền cùng Phó Hồng Như ra ngoài, để lại chị em nhà họ Khương nhìn nhau.
Khương Diệu Tông hỏi: "Chị, bà ta sẽ không biết gì chứ?"
"Chắc là không biết, chúng ta có nói đâu."
Nghe Khương Vân Mỹ nói vậy, Khương Diệu Tông lúc này mới yên tâm, thực ra, gã mới là người trong nhà họ Khương muốn Khương Vân Thư chết nhất.
Ra khỏi khu nhà, Khương Vân Thư và Phó Hồng Như lại đi một đoạn rất xa, mới dừng lại.
Phó Hồng Như không thể chờ đợi được nữa nói: "Thư Thư, chuyện người nhà cháu giúp cháu đăng ký xuống nông thôn, cháu biết không?"
"Dì Phó, bọn họ giúp con đăng ký xuống nông thôn rồi à?"
Khương Vân Thư nhíu mày, đám chó chết đáng ghét, rảnh rỗi sinh nông nổi, ngứa đòn à.
Cô đúng là ra tay nhẹ quá.
"Chú Lâm của cháu làm việc ở văn phòng thanh niên trí thức, chú ấy cũng mới biết chiều hôm qua, dì đã bảo chú ấy đi hỏi rồi, nếu có thể rút tên con ra khỏi danh sách là tốt nhất, nếu không được, chúng ta lại nghĩ cách, xem xem có thể đưa cháu đến nông thôn gần đây không, một cô gái như cháu, chạy xa như vậy, chúng ta không yên tâm."
"Dì Phó, địa điểm con xuống nông thôn là ở đâu?"
"Hình như là một huyện nhỏ dưới thành phố An, tỉnh Vực, cụ thể là ở đâu, phải đến mới xác định được."
Khương Vân Thư hủy hoại họ, vậy thì họ cũng phải kéo cô cùng xuống địa ngục.
Văn phòng thanh niên trí thức.
Chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức Lâm Đại Quốc nhìn tên trên danh sách thanh niên xuống nông thôn càng nhìn càng thấy quen, chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu, buổi chiều về nhà, ông nói chuyện này với vợ mình là Phó Hồng Như.
Phó Hồng Như không chắc chắn hỏi lại: "Lão Lâm, anh chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Người đó tên là Khương Vân Thư?"
"Anh chắc chắn, khu dân cư số hai nhà máy cơ khí, mười tám tuổi, Khương Vân Thư." Không hiểu sao, ông bị vợ nhìn mà trong lòng thấy bất an.
Phó Hồng Như vỗ đùi cái bốp, l*иg ngực phập phồng không ngừng có thể thấy được lúc này bà tức giận đến mức nào:
"Thì ra là cô bé đó, vợ, bây giờ phải làm sao?"
Lâm Đại Quốc lúc này cũng cuống lên, sợ Khương Vân Thư bị người ta bắt nạt, ông là chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức, chuyện xuống nông thôn ông biết rõ.
Phó Hồng Như suy nghĩ vài giây nói: "Ngày mai em xin nghỉ một ngày, đi tìm con bé hỏi xem, xem nó có biết chuyện xuống nông thôn không. Chuyện sau đó, đợi em về rồi nói, anh xem xem chỗ anh có đường lui không, nơi đó có thể không đi thì không đi, con bé còn nhỏ quá, em không yên tâm."
Lâm Đại Quốc một lời đồng ý.
Ngày hôm sau, vợ chồng Lâm Đại Quốc chia nhau hành động.
Phó Hồng Như đến nhà họ Khương, vợ chồng Khương Phú Xương đã đi làm rồi, trong nhà chỉ còn lại ba chị em nhà họ Khương, cho nên Phó Hồng Như gặp Khương Vân Thư cũng khá thuận lợi.
Phó Hồng Như liếc nhìn chị em Khương Vân Mỹ, nói: "Thư Thư, dì tìm cháu có chút việc, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Khương Vân Thư hiểu ngay, vội vàng về phòng thay quần áo, thay quần áo xong, liền cùng Phó Hồng Như ra ngoài, để lại chị em nhà họ Khương nhìn nhau.
Khương Diệu Tông hỏi: "Chị, bà ta sẽ không biết gì chứ?"
"Chắc là không biết, chúng ta có nói đâu."
Nghe Khương Vân Mỹ nói vậy, Khương Diệu Tông lúc này mới yên tâm, thực ra, gã mới là người trong nhà họ Khương muốn Khương Vân Thư chết nhất.
Ra khỏi khu nhà, Khương Vân Thư và Phó Hồng Như lại đi một đoạn rất xa, mới dừng lại.
Phó Hồng Như không thể chờ đợi được nữa nói: "Thư Thư, chuyện người nhà cháu giúp cháu đăng ký xuống nông thôn, cháu biết không?"
Khương Vân Thư nhíu mày, đám chó chết đáng ghét, rảnh rỗi sinh nông nổi, ngứa đòn à.
Cô đúng là ra tay nhẹ quá.
"Chú Lâm của cháu làm việc ở văn phòng thanh niên trí thức, chú ấy cũng mới biết chiều hôm qua, dì đã bảo chú ấy đi hỏi rồi, nếu có thể rút tên con ra khỏi danh sách là tốt nhất, nếu không được, chúng ta lại nghĩ cách, xem xem có thể đưa cháu đến nông thôn gần đây không, một cô gái như cháu, chạy xa như vậy, chúng ta không yên tâm."
"Dì Phó, địa điểm con xuống nông thôn là ở đâu?"
"Hình như là một huyện nhỏ dưới thành phố An, tỉnh Vực, cụ thể là ở đâu, phải đến mới xác định được."
6
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
