TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Cô muốn treo cổ... À không là giả vờ treo cổ

Mở cửa?

Cô đâu có ngu! Mở cửa ra chẳng phải là đợi bị đánh cho một trận sao?

Lục Bình không thèm để ý đến tiếng gọi bên ngoài, tay nhanh chóng kéo ga giường, xé mạnh một mảnh, rồi ném lên xà nhà.

Cô muốn treo cổ! À không, là giả vờ treo cổ!

Sau khi nhanh tay buộc chặt ga giường, lại kéo ghế đứng lên, bên ngoài Lục Thiết Lâm đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, thấy con gái không chịu mở cửa, ông liền tung một cước đá văng cánh cửa.

Cửa bị đá bật mở, tấm ván rơi xuống đất bay lên một lớp bụi, Lục Bình lập tức dùng sức đạp chân xuống.

Lục Thiết Lâm tức giận xông vào, định dạy dỗ con gái một trận, ai ngờ vừa vào đã thấy con gái treo cổ, ông lập tức sợ đến mức chân mềm nhũn, lảo đảo ngã vào phòng.

Điền Quế Hoa thì lập tức khóc thét lên: “Bình Bình! Bình Bình, đứa nhỏ ngốc này, con đây là muốn mạng của mẹ phải không...”

Ngay cả Lục Ngọc Hà cũng đứng chết trân ở cửa, không dám thốt ra lời nào.

Lục Bình được Lục Thiết Lâm gỡ xuống, vừa nhìn ông một cái đã bật khóc: “Ba cứu con làm gì? Ba đã không muốn con sống nữa thì cứ để con chết đi cho rồi!”

Lục Thiết Lâm lúc này tim vẫn còn đập thình thịch, nghe vậy quên cả việc đang tức giận, theo phản xạ mắng lớn: “Con bé này nói linh tinh gì thế! Khi nào thì ba không muốn con sống hả?”

Nhưng Điền Quế Hoa thì hoàn toàn hoảng sợ, lúc nãy cửa vừa mở ra thấy con gái treo lơ lửng, tim bà như ngừng đập, hiện giờ nghe chồng còn quát mắng, lần đầu tiên bà dám mạnh mẽ, vung tay tát mạnh vào cánh tay Lục Thiết Lâm.

“Ông có thể bớt nói vài câu không hả!” Bà vừa khóc vừa nói: “Con gái đã như vậy rồi, ông còn nói! Ông thật sự muốn bức chết nó hả? Nếu nó chết rồi thì tôi cũng không sống nữa đâu hu hu...”

Lục Thiết Lâm: “...”

Lục Bình ban đầu là giả khóc, nhưng lúc này nghe Điền Quế Hoa nói vậy, lại được bà ôm chặt vào lòng che chở, sống mũi chợt cay xè, thật sự có chút muốn khóc.

Mẹ cô thật ra không phải không thương cô, chỉ là...

Lục Thiết Lâm bị Điền Quế Hoa nói như vậy, há miệng thở dốc, chỉ để lại một câu: “Bà cứ chiều nó đi, không dạy dỗ đàng hoàng, sau này bà tự chịu!” Nói rồi tức giận quay người bỏ đi.

Thấy Lục Ngọc Hà vẫn ngẩn người đứng ở cửa, Lục Thiết Lâm chỉ khẽ xoa mũi, không nói gì.

Dù trong lòng ông vẫn rất tức giận, nhưng con gái đã suýt tự tử rồi, ông còn có thể làm gì được nữa?

Lục Ngọc Hà cũng hiểu, lúc này không thể nói gì thêm, nhưng bà ta thật sự thấy oan ức! Bà ta chưa từng nói xấu cháu gái lớn bao giờ cả!

Cháu gái lớn tuy không xinh đẹp bằng cháu gái thứ hai, nhưng từ nhỏ đã miệng ngọt, lại hay quấn lấy bà ta, hiện tại còn cho bà ta một bảo đảm, bà ta thật lòng rất thích cháu gái lớn!

Thôi kệ, phải mau chóng đi giải thích với chị dâu cả mới được!

Lục Ngọc Hà cũng vội vàng rời đi.

Trong gian phòng phía tây nhà họ Lục, Lục Minh và Lục Phượng mỗi người đứng một bên cạnh Điền Quế Hoa, còn bà thì ngồi bệt dưới đất ôm chặt Lục Bình, vừa khóc vừa sụt sùi.

“Con gái à, có gì không thể nói đàng hoàng với mẹ hả? Mẹ nuôi con lớn từng này, con còn chưa báo đáp được ngày nào đã đòi chết rồi, con không có lương tâm sao?”

Mắng xong lại dịu giọng dỗ dành: “Bình Bình à, con có chuyện gì thì cứ nói với mẹ, ba con không nghe thì mẹ nghe, con nói với mẹ, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn, có biết không?”

Lục Bình hít hít mũi, giơ tay lên lau nước mắt.

Nhìn thấy trước mặt là khuôn mặt đầy lo lắng của Điền Quế Hoa, Lục Bình nói: “Mẹ à, con đã nói rồi, con không muốn gả chồng sớm như vậy, đặc biệt là tùy tiện gả như thế.”

“Mẹ đừng nói với con nào là cô út với bác gái nói người ta tốt thế nào, Lục Thiến còn chưa gả chồng kia mà, nếu người đó thật sự tốt thì sao bác gái lại không giữ lại cho Lục Thiến mà đưa cho con?”

“Cho dù bọn họ tìm ai đi nữa, nói hay tới đâu con cũng không gả. Nếu thật sự phải gả chồng, con chỉ gả người mẹ tìm cho con thôi.”

“Mẹ, tóm lại con nói trước, mọi người đừng ép con nữa, bằng không con liền tìm chết cho rồi!”

“Dù sao... Dù sao con cũng không thể gả cho Chu Thanh Vân, con sống cũng không có ý nghĩa gì cả.”

Cho đến lúc này, Điền Quế Hoa mới nhận ra, bà và Lục Thiết Lâm đã quá nóng vội. Con gái bà thích thanh niên trí thức Chu, bọn họ bắt con gái phải cắt đứt với người ta đã rất quá đáng rồi, lại còn ép con gái đi xem mắt, thậm chí chuẩn bị gả cho người khác, chuyện này đặt vào trên người ai cũng đều chịu nổi!

Điền Quế Hoa không thèm bàn bạc với Lục Thiết Lâm nữa, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Được rồi, không vội gả chồng, con còn nhỏ hơn Lục Thiến một tuổi, vội gì mà vội, năm nay không cưới hỏi gì hết!”

Lục Bình lập tức ngẩng đầu, vui mừng hỏi: “Mẹ, mẹ nói thật?”

Trên mặt Điền Quế Hoa vẫn còn vương nước mắt, thấy con gái như vậy liền cười gật đầu: “Thật mà, năm nay không gả chồng, dù có gả thì cũng là mẹ nhờ người giới thiệu cho con.”

Xem như tạm thời giải quyết xong một trận khủng hoảng, Lục Bình cũng không diễn nữa, dùng sức gật đầu.

Điền Quế Hoa đứng dậy, kéo con gái lớn lên theo: “Bàn cơm lúc nãy bị bác gái con lật đổ hết rồi, đồ ăn cũng không dùng được nữa, để mẹ đi làm lại ít món.”

Lục Bình nói: “Để con làm cho, mẹ mệ cả một buổi trưa rồi, để con làm.”

Còn bên kia, Lục Ngọc Hà vội vàng chạy đến nhà Lục Thiết Ngưu thì thấy Thôi Minh Lệ đang chống nạnh trong phòng phía Đông, kể lại chuyện vừa rồi cho Lục Thiến nghe. Bà ta không chỉ giận Lục Bình, mà còn giận cả Lục Ngọc Hà, vì bà ta tin lời Lục Bình nói là do Lục Ngọc Hà bôi xấu.

“Lục Ngọc Hà cũng là thứ chẳng ra gì, giờ mẹ mới biết sau lưng lại đi nói xấu con, thiệt là con từ nhỏ đã quý cô ta, mẹ cũng đối xử tốt với cô ta mà!”

Lục Thiến nhanh mắt, vừa thấy bóng người ngoài cửa liền nói: “Mẹ, con không tin, cô út không phải người như vậy!”

Thôi Minh Lệ: “Con còn không tin, là chính miệng Lục Bình nói mà, đâu phải mẹ bịa ra!”

Lục Thiến: “Vậy thì chắc là Lục Bình bịa rồi, con tin cô út sẽ không nói như vậy đâu!”

Lục Ngọc Hà bước vào, hai mắt đỏ hoe: “Thiến Thiến à, không uổng công cô út thương con, hiện tại chỉ có con là tin cô út thôi!”

“Con nhỏ Lục Bình kia nó toàn nói bậy! Trong mấy đứa cháu trai cháu gái, cô út thương con nhất, sao lại đi nói xấu sau lưng con, mà lại còn với nó nữa chứ!”

“Thiến Thiến, chị dâu, hai người không biết chứ, lúc nãy con nhỏ Lục Bình nó dọa tự tử đó!”

Thôi Minh Lệ trợn tròn mắt: “Gì cơ? Tự tử?”

Lục Thiến cũng không tin nổi: “Vì sao?”

Lục Ngọc Hà: “Còn có thể vì cái gì, không chịu gả chồng chứ gì!”

Lục Ngọc Hà kéo tay Thôi Minh Lệ: “Chị dâu, em thấy con nhỏ đó chắc một thời gian nữa cũng không chịu gả cho ai đâu, nó tự treo cổ thật đó, lúc anh hai phá cửa vào thì nó đã treo lên rồi!”

“Chuyện này, chuyện này cũng quá...” Thôi Minh Lệ bắt đầu thấy sợ, lo lắng nhìn về phía Lục Thiến.

Lục Thiến bĩu môi, trong lòng khinh thường Lục Bình, vì đàn ông mà làm đến mức đó, đáng không? Đến mức phải treo cổ cơ à!

Lục Thiến hỏi: “Thế giờ tình hình sao rồi? Thím hai, chú hai có đồng ý chuyện của cô ta và Chu Thanh Vân không?”

Lục Ngọc Hà lắc đầu: “Không có, nó chưa nhắc gì tới chuyện đó.”

Thôi Minh Lệ lại nói: “Chắc con nhỏ Lục Bình đó định kéo dài thời gian, cứ không chịu gả cho ai, đến khi ba mẹ nó sốt ruột rồi thì biết đâu lại đồng ý chuyện của nó và thanh niên trí thức Chu cũng nên.”

Lục Ngọc Hà rất tin tưởng mà nhìn Lục Thiến, hừ nhẹ: “Thế thì còn phải xem thanh niên trí thức Chu có chịu chờ nó không!”

Quả thật, Lục Bình có thể chờ, nhưng Chu Thanh Vân chưa chắc chịu đợi!

Thôi kệ, nếu Lục Bình thật sự không chịu gả cho ai thì mặc kệ cô ta vậy, chỉ cần cô ta và Chu Thanh Vân chia tay là được.

Lục thiến nói: “Mẹ, cô út, chuyện Lục Bình tự treo cổ ấy, hai người truyền ra ngoài đi!”

Vì đàn ông mà treo cổ, người như Chu Thanh Vân nếu còn chút tỉnh táo, hẳn sẽ nhận ra lấy người con gái như vậy chẳng có gì tốt đẹp. Còn người nhà họ Chu ở Thượng Hải mà biết, chắc chắn cũng không ưng nổi kiểu con dâu như thế!

Lục Bình nhận ra, con người một khi điên lên thì có một số việc tự nhiên sẽ được giải quyết.

Ít nhất là sau vụ treo cổ ngày hôm qua, ba mẹ cô tạm thời không giục cô đi xem mắt, gả chồng nữa. Ngày hôm sau, cả Lục Ngọc Hà và Thôi Minh Lệ cũng không tới nhà, rõ ràng là sợ rồi!

Vì đã hứa với Chu Thanh Vân là để anh thử thuyết phục ba mẹ trước, Lục Bình tạm thời cũng không làm gì, không ai ép cô gả nữa, cô cứ đi làm, làm việc nhà như thường, cuộc sống tuy nhàm chán vất vả, nhưng trái tim vừa mới trọng sinh trở về dần dần cũng bình tĩnh lại.

Hai ngày sau, vào lúc chạng vạng, cô vừa cho heo trong đội sản xuất ăn xong, đang trên đường về nhà thì gặp Tào Hiểu Cầm đến tìm cô.

Tào Hiểu Cầm bằng tuổi cô, năm nay cũng 18 tuổi, là một cô gái xinh xắn lanh lợi rất đáng yêu. Vì là con út trong nhà, phía trên còn có ba người anh trai, lại là con gái duy nhất của nhà họ Tào nên từ bé đã được cưng chiều, trong người toát lên sự hồn nhiên, ngây thơ mà ít cô gái nào có được.

“Bình Bình!” Tào Hiểu Cầm vội vàng bước lên nắm lấy tay Lục Bình, vì quan hệ giữa hai người luôn rất tốt nên cô ấy hạ giọng hỏi thẳng: “Bình Bình, nghe nói mấy hôm trước cậu treo cổ tự tử?”

Lục Bình lập tức hiểu vì sao mấy hôm nay có vài người trong thôn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, thì ra là Lục Ngọc Hà đã truyền chuyện hôm đó ra ngoài!

Truyền thì truyền, dù sao ngoài Chu Thanh Vân ra, cô cũng không định gả cho ai khác!

Nhưng vì là chị em tốt, cô không muốn Tào Hiểu Cầm lo lắng nên chỉ nhàn nhạt nói: “Không có đâu, chỉ là mình không muốn gả chồng sớm, cãi nhau mấy câu với người trong nhà, thái độ với cô út và bác gái cũng không tốt thôi.”

Tào Hiểu Cầm chơi thân với Lục Bình, biết tính cách của cô, chắc chắn không phải kiểu người sẽ tự tử!

Vì vậy cô ấy lập tức tin ngay, đồng thời tức giận nói: “Cô út và bác gái cậu đúng là phiền thật, sao có thể đi đồn bậy bên ngoài như vậy! Nhưng Bình Bình, nghe nói ba mẹ cậu không đồng ý chuyện cậu với thanh niên trí thức Chu, cậu thật sự định chia tay với anh ấy à?”

Lục Bình không muốn lừa chị em tốt, nhưng nói thật thì lại có phần nguy hiểm, vì thế cô chỉ nói: “Hiện tại mình không muốn nghĩ đến chuyện đó, dù sao mẹ mình cũng đã hứa là tạm thời không bắt mình gả chồng, ít nhất là trong năm nay.”

Tào Hiểu Cầm tưởng rằng cô nghe lời người trong nhà nên định chia tay với Chu Thanh Vân, liền gật đầu nói: “Haizz, thật ra người nhà cậu không đồng ý cũng có lý, thanh niên trí thức Chu với chúng ta đúng là người không cùng một thế giới. À đúng rồi, cậu biết không, hôm nay anh ấy xin nghỉ lên huyện thành, nói là có việc cần làm.”

Chu Thanh Vân xin nghỉ lên huyện thành?

Lục Bình nghĩ một chút, thật sự không biết anh đi huyện thành làm gì.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.