TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Thật sao, Lục Bình thật sự sắp gả đi rồi

Sau khi Lục Bình rời đi, Chu Thanh Vân cũng không lập tức đi làm công.

Anh đóng cửa phòng, ngồi thẫn thờ trong phòng suốt nửa tiếng, rồi mới mở cửa bước ra.

Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, cũng là lúc mặt trời bắt đầu ngả về tây, không còn quá gay gắt, rất thích hợp để làm việc. Chu Thanh Vân xắn tay áo sơ mi lên, sải bước về phía cánh đồng phía tây, nơi hôm nay được phân công lao động.

Trên đường đi, anh gặp Lục Thiến từ lối nhỏ rẽ ra.

Lục Thiến là con gái út nhà bác cả Lục Bình, lớn hơn Lục Bình một tuổi, cũng được xem là một trong những cô gái xinh đẹp trong thôn Đại Liễu Thụ.

Cô ta mặc chiếc áo sơ mi chấm bi màu lam nhạt, tóc cắt ngắn ngang tai, hai tay xách hai bình trà, đi rất nhanh, nhưng vừa nhìn thấy Chu Thanh Vân, cô ta lập tức chậm lại.

Hai tay xách trà bất tiện để vuốt tóc hay chỉnh áo, cô ta khẽ cắn môi, trong lòng nghĩ lúc nãy đã soi gương rồi, chắc chắn trông rất ổn, liền nở một nụ cười xinh xắn hướng về phía anh.

“Thanh niên trí thức Chu! Thanh niên trí thức Chu, đợi một chút!”

Chu Thanh Vân biết cô ta là chị họ của Lục Bình, nhưng cũng chỉ là chị họ thôi, anh không định chào hỏi, nhất là khi Lục Thiến giống mấy cô gái trong thôn, ánh mắt nhìn anh chẳng đứng đắn, còn hay muốn xích lại gần.

Nhưng đối phương đã gọi rồi, anh đành dừng bước, quay người nhìn sang.

Lục Thiến cười tươi, tự thấy nụ cười của mình rất xinh đẹp: “Thanh niên trí thức Chu, đi làm công à?”

Chu Thanh Vân đáp với giọng nhạt nhẽo: “Ừ.”

Lục Thiến cũng không để ý, định hỏi sao giờ này anh mới đi làm nhưng sợ anh không vui nên nhịn lại, cô ta giơ bình trà lên: “Thanh niên trí thức Chu, trời hôm nay nóng quá, tôi nấu chút chè đậu xanh, đã ướp lạnh trong giếng rồi, múc cho anh một chén uống nhé?”

Sợ anh ghét bỏ, cô ta vội giơ tay còn lại lên: “Tôi có mang theo chén sạch đấy.”

Chu Thanh Vân vẫn lạnh nhạt như cũ: “Không cần, tôi không khát.”

Nói xong anh nhấc chân tiếp tục bước đi.

Lục Thiến vội vàng đuổi theo, miệng vẫn không ngừng: “Tôi có bỏ đường đấy, mát lạnh ngọt ngào, hôm nay trời nóng như vậy, anh uống một chén giải nhiệt đi!”

Chu Thanh Vân nhíu mày, nếu là trước kia, anh sẽ chỉ từ chối lần nữa rồi bước nhanh bỏ đi, nhưng hôm nay, anh lại dừng chân, quay sang nghiêm giọng: “Đồng chí Lục, nam nữ khác biệt, sau này xin cô đừng làm thế nữa, kẻo bị người khác nhìn thấy thì không hay cho danh tiếng của cô.”

“Với lại, nếu tôi muốn uống chè đậu xanh giải nhiệt, tôi sẽ tự nấu được, không cần phiền đến cô.”

Lời đã nói đến mức này, anh cũng chẳng đợi Lục Thiến phản ứng, lập tức quay người bước đi.

Lục Thiến quả thực không nói được gì, cô ta đâu phải ngốc, tất nhiên nhìn ra Chu Thanh Vân thẳng thừng từ chối.

Mặt cô ta hơi đỏ, vừa vì nóng vừa vì tức. Đôi mắt hơi phiếm hồng nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Chu Thanh Vân, trong đó hiện rõ ba phần uất ức, bảy phần nhất định phải có được!

Cô ta biết Chu Thanh Vân thích cô em họ Lục Bình, nhưng cô ta tự thấy bản thân chẳng thua kém gì. Dù là dung mạo hay dáng người, cô ta đều không lép vế.

Huống hồ, cô ta còn là người xuyên không từ tương lai về, cô ta không tin mình lại thua cô gái quê mùa sinh ra lớn lên ở cái thôn nhỏ bé những năm 1970 như Lục Bình!

Cô ta biết lý do Chu Thanh Vân thích Lục Bình là vì từng bị rắn cắn, được Lục Bình cứu, sau đó còn được em trai Lục Minh vài lần mang thuốc đến giúp, thế nên Chu Thânh Vân mới cảm động sau đó lại sinh tình.

Mà nghĩ cũng phải, anh vốn sống trong một gia đình khá giả ở Thượng Hải, lại là con út được cả nhà cưng chiều, hiện giờ một mình đến thôn Đại Liễu Thụ xa xôi, có thể thấy anh đang cô đơn, cần người bầu bạn và chăm sóc.

Không sao, không sao cả, cô ta có thể, cô ta sẽ tốt với anh hơn cả Lục Bình, cô ta nhất định sẽ chiếm được trái tim anh!

Dù Lục Thiến đúng là có thích vẻ ngoài và tính cách của Chu Thanh Vân, nhưng nguyên nhân thật sự khiến cô ta muốn gả cho anh, chính là vì trong số các nam thanh niên trí thức bị điều đến thôn Đại Liễu Thụ, anh không chỉ đẹp trai nhất, mà còn có điều kiện gia đình tốt nhất.

Xuyên về thập niên 70, lại chẳng được ông trời thiên vị cho không gian hay linh tuyền gì, Lục Thiến vô cùng ghét cuộc sống nông thôn hiện tại. Cô ta từng tính đến chuyện thi đại học để thay đổi vận mệnh, nhưng nghĩ đến một mình đi thi, dù có thi đậu thì cuộc sống sau đó vẫn khổ cực.

Vì vậy, cô ta liền đem ánh mắt phóng lên người Chu Thanh Vân, người vừa đẹp trai, điều kiện gia đình lại tốt, lại đến từ Thượng Hải, hơn nữa còn định tham gia kỳ thi đại học vào mùa hè năm sau. Điều kiện như vậy chẳng khác gì là người đàn ông được ông trời sắp đặt riêng cho cô ta, dĩ nhiên là phải nắm lấy rồi!

Lục Thiến lập tức phấn chấn trở lại, xách theo bình trà bước một mạch đến bờ ruộng.

Con gái mang chè đậu xanh mát lạnh đến rồi, Thôi Minh Lệ nhìn thấy liền đứng thẳng người, vỗ vỗ thắt lưng, trước tiên nói với đội trưởng một tiếng, rồi quay lại gọi chồng và mấy đứa con nhà mình: “Nghỉ tay một chút nào, Thiến Thiến mang chè đậu xanh đến rồi!”

Lục Thiết Ngưu ngẩng đầu nhìn con gái đang đi tới ở phía trước không xa, vừa lúc nghe thấy mấy người trong thôn bên cạnh tấm tắc khen ngợi ông ta có đứa con gái tốt, ông ta cười ha hả đáp lại: “Chỉ là mang ít chè đậu xanh thôi mà, có gì đâu mà tốt chứ!”

“Thế mà không tốt à, thật là hiếu thảo! Con trai nhà tôi đến nước lạnh còn chẳng nghĩ tới!”

“Phải đó, Thiến Thiến vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện, hai người dạy con giỏi thật!”

“Ừm, còn Bình Bình nhà lão nhị các người nhiều, con bé đó à, haiz...”

Lục Thiến càng đi tới gần thì càng nghe rõ lời khen mình và chê bai Lục Bình từ miệng người trong thôn, trong lòng vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra chút nào.

Cô ta đi đến nơi, đặt bình trà xuống, múc một chén chè đậu xanh mát lạnh rồi cười nói: “Ba, mẹ, anh cả, chị dâu, anh hai, em út, mau đến uống chè đậu xanh!”

Thôi Minh Lệ và Lục Thiết Ngưu giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người bước đến bờ ruộng, mỗi người uống một chén chè đậu xanh ngọt mát. Sau đó, anh cả, chị dâu, anh hai, còn có em trai của Lục Thiến cũng lần lượt đến uống mỗi người một chén.

Những người khác uống xong thì lại tiếp tục làm việc, Lục Thiến thì vội nắm lấy tay Thôi Minh Lệ đang chuẩn bị quay lại làm, nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Thôi Minh Lệ quay đầu nhìn đội trưởng.

Lục Thiến liền rót một chén đậu xanh cuối cùng ra, nói: “Mẹ đợi con một chút, con mang chén chè này cho đội trưởng rồi quay lại ngay.”

Thôi Minh Lệ hơi xót ruột, đó chính là chè đậu xanh có đường mà!

Đợi đến khi Lục Thiến cười tươi quay lại, kéo bà ta ra chỗ khác, bà ta liền thấp giọng trách: “Con nhỏ phá của này, đó là chè đậu xanh có đường đó, sao con hào phóng mù quáng vậy hả?”

Trong lòng Lục Thiến có hơi ghét bỏ sự keo kiệt của mẹ mình, nhưng ngoài miệng vẫn nói ngọt: “Ai nha mẹ ơi, sau này con sẽ mua thật nhiều đường cho mẹ, muốn ăn thế nào thì cứ vốc tay mà ăn, hiện tại cũng đừng tiếc nữa!”

Thôi Minh Lệ bị chọc cười: “Mồm miệng con đúng là giỏi thật đấy!”

Lục Thiến lười vòng vo với bà ga, chỉ hạ giọng nói: “Mẹ, lúc nãy con vừa thấy thanh niên trí thức Chu, giờ này mới đến làm việc, không phải là đi gặp Lục Bình chứ?”

“Thím hai, chú hai rốt cuộc nói như thế nào, chẳng lẽ bọn họ không cản Lục Bình lại sao?”

“Mẹ, mẹ đã hứa với con rồi mà, phải để Lục Bình sớm cắt đứt với thanh niên tri thức Chu!”

Lại là thanh niên trí thức Chu, Thôi Minh Lệ thở dài một tiếng, nói: “Con cứ yên tâm đi, chú hai con sớm đã bị mẹ với cô út con thuyết phục rồi, thím hai con thì không có tiếng nói trong nhà, chắc chắn sẽ nghe lời chú hai con. Con cứ chờ mà xem, chẳng mấy chốc Lục Bình không chỉ chia tay với thanh niên trí thức Chu, mà còn nhanh chóng gả chồng nữa cơ!”

Mắt Lục Thiến sáng rỡ lên: “Thật ạ? Cô ta thật sự sắp gả ra ngoài sao?”

Nếu thật sự như thế thì càng tốt, đã gả chồng rồi thì coi như ván đã đóng thuyền, so với chỉ chia tay thôi thì sẽ đả kích Chu Thanh Vân hơn nhiều.

Lục Thiến phấn khích hẳn lên, như vậy cô ta có thể thừa nước đυ.c thả câu rồi!

Thôi Minh Lệ nói tiếp: “Thật mà, mẹ với cô út con đều sẽ giúp nó tìm đối tượng.”

Dừng một chút lại không yên tâm, hỏi thêm:

“Thiến Thiến, con thật sự muốn gả cho thanh niên trí thức Chu sao? Thực ra con với Bình Bình đều là con gái nông thôn, sau này nếu thanh niên trí thức Chu thi đậu đại học, rồi lại bỏ rơi Bình Bình thì con cũng không khá hơn đâu, con...”

Lục Thiến cười, tự tin ngắt lời Thôi Minh Lệ:

“Nếu anh ấy thi đậu đại học, con sẽ theo anh ấy đi luôn. Người nhà anh ấy đều là công nhân biên chế, chắc việc chuyển khẩu và sắp xếp cho con không khó.”

“Còn nếu anh ấy phát đạt rồi lại muốn bỏ rơi con, hừ, anh ấy mà dám thì con sẽ đến trường anh ấy làm ầm lên, đến đơn vị làm việc của ba mẹ, anh chị anh ấy làm ầm lên! Con đi chân đất không sợ kẻ đi giày, đến lúc đó chỉ sợ anh ấy phải quỳ xuống cầu xin con thôi!”

Thôi Minh Lệ nghe xong thì cười không ngớt, không nhịn được giơ ngón tay cái khen con gái: “Thiến Thiến, vẫn là đầu óc con lanh lợi, mẹ đúng là không nghĩ được mấy chuyện này!”

Lục Thiến cười ôm lấy cánh tay Thôi Minh Lệ lắc lắc, làm nũng nói: “Con thông minh thì tức là mẹ thông minh, sau này nếu Chu Thanh Vân thật sự phát đạt, mẹ yên tâm, con nhất định không quên mẹ đâu. Đến lúc đó ngày lễ ngày tết con đều cho mẹ nhiều tiền, cưới vợ cho anh hai với em út cũng để con lo hết!”

“Ôi chao ôi, tốt quá! Tốt quá! Mẹ nhớ kỹ lời con đấy nhé!” Thôi Minh Lệ cười rạng rỡ như hoa nở.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.