0 chữ
Chương 39
Chương 39
Chu Thanh Vân cũng có chuẩn bị rượu, dù sao hôm nay là ngày kết hôn của anh, anh giả vờ như không nhận ra sự khác thường của Chu Thiên Chi, bình tĩnh nói: “Phòng tôi có một chai, uống của tôi đi!”
Chu Thiên Chi không trả lời ngay, ánh mắt liếc vào trong phòng, rồi ghé vào tai Chu Thanh Vân hỏi nhỏ: “Hai người làm gì trong phòng thế?”
Sau đó anh ta lùi lại chút, nhìn cái áo sơ mi nhàu nhĩ của Chu Thanh Vân, kinh ngạc nói: “Không phải động phòng rồi chứ?”
Chu Thanh Vân da trắng, nên mặt đỏ rất dễ nhìn thấy, lời của Chu Thiên Chi vừa dứt, mặt anh gần như đỏ lên trông thấy.
Anh hung hăng đánh mạnh lên vai Chu Thiên Chi, trách mắng: “Nói bậy gì thế, không có!”
Thật ra Chu Thiên Chi cũng cảm thấy Chu Thanh Vân chắc không đến nỗi gấp như vậy.
Thứ nhất, cảm thấy anh không phải là người như vậy, không đến mức ban ngày ban mặt mà không kiềm chế được.
Thứ hai, tuy cách một khoảng nhưng trước sân chẳng nghe thấy động tĩnh gì, trừ phi Chu Thanh Vân không được, nếu không thì không thể nào một chút tiếng động cũng không có.
Anh ta cười hì hì, nói: “Nếu đã không có thì mau lên, hai người ra phía trước ăn cơm đi!”
“Ừ.” Chu Thanh Vân nhàn nhạt đáp, đuổi Chu Thiên Chi đi rồi quay lại chuẩn bị gọi Lục Bình.
Dù vừa rồi Chu Thiên Chi cố tình hạ thấp giọng, nhưng phòng của Chu Thanh Vân không lớn, giường lại gần cửa, cho nên những lời Chu Thiên Chi nói và Chu Thanh Vận vội vàng phủ nhận, Lục Bình đều nghe thấy được.
Vì vậy lúc Chu Thanh Vân quay người lại, cô vừa đứng dậy, đang chỉnh lại chiếc áo sơ mi đỏ ngắn tay.
Vừa nãy bị Chu Thanh Vân ôm vào lòng hôn một hồi, chiếc áo sơ mi đỏ của cô còn nhăn hơn cả áo sơ mi trắng của anh, dù cô đã vuốt vài lần nhưng vẫn không thẳng ra nổi. Nghĩ đến chuyện mấy thanh niên trí thức kia có thể hiểu lầm, cô không khỏi ngẩng đầu, oán trách liếc nhìn Chu Thanh Vân một cái.
Bị cô liếc như vậy, Chu Thanh Vân ngượng ngùng đưa tay gãi mũi, nói: “Hay em thay cái váy kia nhé?”
Lục Bình xấu hổ buồn bực: “Vậy chẳng phải càng khiến bọn họ hiểu lầm!”
Đang yên đang lành lại đi thay quần áo, người ta chắc chắn sẽ nghĩ là do quần áo trước đó không mặc được nữa nên mới thay!
“Không đâu, cái váy đó là mới mua, giờ em mặc rất thích hợp. Ngược lại cái áo em đang mặc đây, nhăn thế kia, bọn họ nhìn thấy mới dễ hiểu lầm.” Chu Thanh Vân vừa nói vừa bước lại gần cô.
Lục Bình trừng mắt nhìn anh, ý rất rõ ràng, chẳng phải là do anh làm hại sao!
Chu Thanh Vân cười, đứng yên trước mặt Lục Bình, tay ôm lấy eo, kéo cô lại gần, rồi nhanh như chớp hôn nhẹ lên môi cô một cái, chưa kịp để cô nổi giận, anh đã vội buông ra, nói: “Mau thay quần áo đi, bọn họ còn đang đợi đó.”
Người đàn ông này đúng là!
Lục Bình vốn định liếc anh thêm cái nữa, nhưng được anh yêu thích và quý trọng như vậy, trong lòng ngọt ngào đến mức muốn nổi bong bóng, nào còn khí thế để liếc ai, cô đành phải nói: “Em đi thay quần áo, anh ra ngoài lấy nước, em muốn rửa mặt.”
Nhìn Chu Thanh Vân bề ngoài có vẻ điềm nhiên như không, nhưng mặt anh cũng đỏ bừng, Lục Bình không nhịn được cười, lại nói thêm một câu: “Anh cũng nên rửa mặt đi.”
Hai vợ chồng không dám trì hoãn quá lâu, khoảng hơn mười phút là đã sửa soạn xong rồi cùng nhau ra phía trước.
Người mang đồ ăn từ nhà họ Lục đến đã rời đi, nhưng đồ ăn thì gần như phủ kín cả chiếc bàn dài ở điểm ăn của nhóm thanh niên trí thức. Lúc bọn họ đến, tất cả đều đang đứng cạnh bàn, nuốt nước miếng.
Thấy hai người bọn họ xuất hiện, chẳng ai còn để tâm chuyện gì khác nữa, thèm đến mức muốn khóc. Chu Thiên Chi lập tức kéo lấy Chu Thanh Vân, còn Vương Tâm Lan thì chạy ngay đến kéo tay Lục Bình.
Thực ra khi nhìn thấy bốn chậu đồ ăn lớn trên bàn, Lục Bình cũng bị kinh ngạc.
Tuy Chu Thanh Vân đã đưa mười đồng để làm thêm hai món, nhưng cô nghĩ cùng lắm mẹ cô cũng chỉ dùng hai cái tô lớn đựng mỗi món hai tô là cùng. Ai ngờ mẹ cô lại dùng hẳn chậu vàng lớn, mỗi món một chậu, một lần tận bốn món!
Tuy một món là dưa leo đập, một món là rau xanh đậu hũ, đều là món chay, nhưng còn có thịt gà hầm khoai tây, thịt ba chỉ hầm đậu que, đều gần như đầy ắp cả chậu.
Nhiêu đây đồ ăn, chỉ riêng rau thôi cũng đủ để nhóm thanh niên trí thức này no căng bụng!
Vương Tâm Lan kéo Lục Bình ngồi cạnh Chu Thanh Vân, nhưng ngồi ổ phía nữ thanh niên trí thức, cô ta vừa có chút ngưỡng mộ vừa nói: “Lục Bình, nhà cô thương cô thật đấy, còn đưa nhiều đồ ăn thế này cho mấy thanh niên trí thức chúng tôi!”
Chu Thiên Chi cũng gật đầu: “Đúng đấy, lại còn có đến hai món mặn nữa!”
Món gà hầm khoai, tuy khoai tây nhiều thật, nhưng nhìn sơ qua đã thấy gà cũng không ít, mà còn là những phần có nhiều thịt. Thịt ba chỉ hầm đậu que cũng vậy, tuy chủ yếu là đậu que, nhưng thịt cũng liếc mắt một cái là có thể thấy.
Trước đó Chu Thiên Chi còn thấy ấm ức thay Chu Thanh Vân, hiện tại anh ta thậm chí cảm thấy hâm mộ. Dù Chu Thanh Vân tốn không ít tiền, nhưng Lục Bình xinh đẹp, nhà họ Lục thương con gái, sẵn lòng đưa đồ ăn ngon, cưới được vợ như vậy còn muốn thế nào nữa, thế là quá tốt rồi!
Lục Bình chỉ cười cười nói: “Mau ăn đi, đợi một chút lại nguội.”
Mấy nam thanh niên đồng loạt đồng ý, vì Lục Bình xinh đẹp, hôm nay lại mặc chiếc váy mới xinh xắn, có hai người thậm chí còn ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Phía nữ thanh niên trí thức thì Vương Tâm Lan cười gật đầu, Tiêu Mai cũng đáp lời, đến cả Lâm Uyển Như vốn ít nói cũng nhẹ nhàng gật đầu, riêng Lý Thu Yến thì cúi đầu bĩu môi, cố nén không đem lời đến bên miệng nói ra ngoài.
Nếu muốn cô ta nói thì cũng là vì Chu Thanh Vân đưa nhiều tiền, chứ thương con gái cái gì, chẳng phải cũng là tiêu tiền của Chu Thanh Vân sao!
Nhưng giờ mọi người đều chú ý vào bàn đồ ăn, trừ Vương Tâm Lan ra chẳng ai để ý đến cô ta.
Chu Thiên Chi mở chai rượu mà Chu Thanh Vân mang đến, cười nói: “Tôi rót rượu trước cho mọi người nhé! Mọi người cùng nâng ly, chúc đồng chí Chu Thanh Vân và đồng chí Lục Bình trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long!”
“Được! Mau mau, rót đi rót đi!”
“Một ly sao đủ, tôi phải uống ba ly để chúc phúc cho họ mới được!”
“Đúng đúng, tôi cũng phải ba ly!”
Mấy nam thanh niên trí thức ồn ào, ai nấy giành nhau đưa chén cho Chu Thiên Chi.
“Đừng tranh, đừng tranh, ai cũng có phần, chỗ tôi còn một chai nữa cơ!” Chu Thiên Chi vừa cười vừa mắng.
Anh ta rót rượu cho Chu Thanh Vân và Lục Bình trước, sau đó rót cho mấy nam thanh niên trí thức, cuối cùng mới vòng sang phía nữ thanh niên trí thức.
Người lớn tuổi nhất, Tiêu Mai, vui vẻ đưa chén ra trước, rồi đến Lâm Uyển Như cũng mỉm cười đưa chén theo, đến lượt Lý Thu Yến thì cô ta cứ ôm chén không buông.
Vẫn là Vương Tâm Lan khẽ thúc nhẹ cô ta một cái, lại đưa chén của mình ra trước, lúc này Lý Thu Yến mới miễn cưỡng đưa chén ra theo.
Chu Thiên Chi thấy thái độ đó thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, rót xong cho mọi người rồi mới rót cho mình, giơ ly lên: “Nào nào, mọi người cùng nâng ly, chúc mừng Chu Thanh Vân và Lục Bình!”
Bữa cơm này, trừ Lý Thu Yến là mặt mày không vui thấy rõ, còn lại ai nấy đều cười nói vui vẻ, ăn uống thỏa thích.
Chu Thiên Chi không trả lời ngay, ánh mắt liếc vào trong phòng, rồi ghé vào tai Chu Thanh Vân hỏi nhỏ: “Hai người làm gì trong phòng thế?”
Sau đó anh ta lùi lại chút, nhìn cái áo sơ mi nhàu nhĩ của Chu Thanh Vân, kinh ngạc nói: “Không phải động phòng rồi chứ?”
Chu Thanh Vân da trắng, nên mặt đỏ rất dễ nhìn thấy, lời của Chu Thiên Chi vừa dứt, mặt anh gần như đỏ lên trông thấy.
Anh hung hăng đánh mạnh lên vai Chu Thiên Chi, trách mắng: “Nói bậy gì thế, không có!”
Thật ra Chu Thiên Chi cũng cảm thấy Chu Thanh Vân chắc không đến nỗi gấp như vậy.
Thứ nhất, cảm thấy anh không phải là người như vậy, không đến mức ban ngày ban mặt mà không kiềm chế được.
Anh ta cười hì hì, nói: “Nếu đã không có thì mau lên, hai người ra phía trước ăn cơm đi!”
“Ừ.” Chu Thanh Vân nhàn nhạt đáp, đuổi Chu Thiên Chi đi rồi quay lại chuẩn bị gọi Lục Bình.
Dù vừa rồi Chu Thiên Chi cố tình hạ thấp giọng, nhưng phòng của Chu Thanh Vân không lớn, giường lại gần cửa, cho nên những lời Chu Thiên Chi nói và Chu Thanh Vận vội vàng phủ nhận, Lục Bình đều nghe thấy được.
Vì vậy lúc Chu Thanh Vân quay người lại, cô vừa đứng dậy, đang chỉnh lại chiếc áo sơ mi đỏ ngắn tay.
Vừa nãy bị Chu Thanh Vân ôm vào lòng hôn một hồi, chiếc áo sơ mi đỏ của cô còn nhăn hơn cả áo sơ mi trắng của anh, dù cô đã vuốt vài lần nhưng vẫn không thẳng ra nổi. Nghĩ đến chuyện mấy thanh niên trí thức kia có thể hiểu lầm, cô không khỏi ngẩng đầu, oán trách liếc nhìn Chu Thanh Vân một cái.
Lục Bình xấu hổ buồn bực: “Vậy chẳng phải càng khiến bọn họ hiểu lầm!”
Đang yên đang lành lại đi thay quần áo, người ta chắc chắn sẽ nghĩ là do quần áo trước đó không mặc được nữa nên mới thay!
“Không đâu, cái váy đó là mới mua, giờ em mặc rất thích hợp. Ngược lại cái áo em đang mặc đây, nhăn thế kia, bọn họ nhìn thấy mới dễ hiểu lầm.” Chu Thanh Vân vừa nói vừa bước lại gần cô.
Lục Bình trừng mắt nhìn anh, ý rất rõ ràng, chẳng phải là do anh làm hại sao!
Chu Thanh Vân cười, đứng yên trước mặt Lục Bình, tay ôm lấy eo, kéo cô lại gần, rồi nhanh như chớp hôn nhẹ lên môi cô một cái, chưa kịp để cô nổi giận, anh đã vội buông ra, nói: “Mau thay quần áo đi, bọn họ còn đang đợi đó.”
Lục Bình vốn định liếc anh thêm cái nữa, nhưng được anh yêu thích và quý trọng như vậy, trong lòng ngọt ngào đến mức muốn nổi bong bóng, nào còn khí thế để liếc ai, cô đành phải nói: “Em đi thay quần áo, anh ra ngoài lấy nước, em muốn rửa mặt.”
Nhìn Chu Thanh Vân bề ngoài có vẻ điềm nhiên như không, nhưng mặt anh cũng đỏ bừng, Lục Bình không nhịn được cười, lại nói thêm một câu: “Anh cũng nên rửa mặt đi.”
Hai vợ chồng không dám trì hoãn quá lâu, khoảng hơn mười phút là đã sửa soạn xong rồi cùng nhau ra phía trước.
Người mang đồ ăn từ nhà họ Lục đến đã rời đi, nhưng đồ ăn thì gần như phủ kín cả chiếc bàn dài ở điểm ăn của nhóm thanh niên trí thức. Lúc bọn họ đến, tất cả đều đang đứng cạnh bàn, nuốt nước miếng.
Thấy hai người bọn họ xuất hiện, chẳng ai còn để tâm chuyện gì khác nữa, thèm đến mức muốn khóc. Chu Thiên Chi lập tức kéo lấy Chu Thanh Vân, còn Vương Tâm Lan thì chạy ngay đến kéo tay Lục Bình.
Thực ra khi nhìn thấy bốn chậu đồ ăn lớn trên bàn, Lục Bình cũng bị kinh ngạc.
Tuy Chu Thanh Vân đã đưa mười đồng để làm thêm hai món, nhưng cô nghĩ cùng lắm mẹ cô cũng chỉ dùng hai cái tô lớn đựng mỗi món hai tô là cùng. Ai ngờ mẹ cô lại dùng hẳn chậu vàng lớn, mỗi món một chậu, một lần tận bốn món!
Tuy một món là dưa leo đập, một món là rau xanh đậu hũ, đều là món chay, nhưng còn có thịt gà hầm khoai tây, thịt ba chỉ hầm đậu que, đều gần như đầy ắp cả chậu.
Nhiêu đây đồ ăn, chỉ riêng rau thôi cũng đủ để nhóm thanh niên trí thức này no căng bụng!
Vương Tâm Lan kéo Lục Bình ngồi cạnh Chu Thanh Vân, nhưng ngồi ổ phía nữ thanh niên trí thức, cô ta vừa có chút ngưỡng mộ vừa nói: “Lục Bình, nhà cô thương cô thật đấy, còn đưa nhiều đồ ăn thế này cho mấy thanh niên trí thức chúng tôi!”
Chu Thiên Chi cũng gật đầu: “Đúng đấy, lại còn có đến hai món mặn nữa!”
Món gà hầm khoai, tuy khoai tây nhiều thật, nhưng nhìn sơ qua đã thấy gà cũng không ít, mà còn là những phần có nhiều thịt. Thịt ba chỉ hầm đậu que cũng vậy, tuy chủ yếu là đậu que, nhưng thịt cũng liếc mắt một cái là có thể thấy.
Trước đó Chu Thiên Chi còn thấy ấm ức thay Chu Thanh Vân, hiện tại anh ta thậm chí cảm thấy hâm mộ. Dù Chu Thanh Vân tốn không ít tiền, nhưng Lục Bình xinh đẹp, nhà họ Lục thương con gái, sẵn lòng đưa đồ ăn ngon, cưới được vợ như vậy còn muốn thế nào nữa, thế là quá tốt rồi!
Lục Bình chỉ cười cười nói: “Mau ăn đi, đợi một chút lại nguội.”
Mấy nam thanh niên đồng loạt đồng ý, vì Lục Bình xinh đẹp, hôm nay lại mặc chiếc váy mới xinh xắn, có hai người thậm chí còn ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Phía nữ thanh niên trí thức thì Vương Tâm Lan cười gật đầu, Tiêu Mai cũng đáp lời, đến cả Lâm Uyển Như vốn ít nói cũng nhẹ nhàng gật đầu, riêng Lý Thu Yến thì cúi đầu bĩu môi, cố nén không đem lời đến bên miệng nói ra ngoài.
Nếu muốn cô ta nói thì cũng là vì Chu Thanh Vân đưa nhiều tiền, chứ thương con gái cái gì, chẳng phải cũng là tiêu tiền của Chu Thanh Vân sao!
Nhưng giờ mọi người đều chú ý vào bàn đồ ăn, trừ Vương Tâm Lan ra chẳng ai để ý đến cô ta.
Chu Thiên Chi mở chai rượu mà Chu Thanh Vân mang đến, cười nói: “Tôi rót rượu trước cho mọi người nhé! Mọi người cùng nâng ly, chúc đồng chí Chu Thanh Vân và đồng chí Lục Bình trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long!”
“Được! Mau mau, rót đi rót đi!”
“Một ly sao đủ, tôi phải uống ba ly để chúc phúc cho họ mới được!”
“Đúng đúng, tôi cũng phải ba ly!”
Mấy nam thanh niên trí thức ồn ào, ai nấy giành nhau đưa chén cho Chu Thiên Chi.
“Đừng tranh, đừng tranh, ai cũng có phần, chỗ tôi còn một chai nữa cơ!” Chu Thiên Chi vừa cười vừa mắng.
Anh ta rót rượu cho Chu Thanh Vân và Lục Bình trước, sau đó rót cho mấy nam thanh niên trí thức, cuối cùng mới vòng sang phía nữ thanh niên trí thức.
Người lớn tuổi nhất, Tiêu Mai, vui vẻ đưa chén ra trước, rồi đến Lâm Uyển Như cũng mỉm cười đưa chén theo, đến lượt Lý Thu Yến thì cô ta cứ ôm chén không buông.
Vẫn là Vương Tâm Lan khẽ thúc nhẹ cô ta một cái, lại đưa chén của mình ra trước, lúc này Lý Thu Yến mới miễn cưỡng đưa chén ra theo.
Chu Thiên Chi thấy thái độ đó thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, rót xong cho mọi người rồi mới rót cho mình, giơ ly lên: “Nào nào, mọi người cùng nâng ly, chúc mừng Chu Thanh Vân và Lục Bình!”
Bữa cơm này, trừ Lý Thu Yến là mặt mày không vui thấy rõ, còn lại ai nấy đều cười nói vui vẻ, ăn uống thỏa thích.
9
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
