TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Biết rõ người ta đã có hôn ước mà còn mang lễ vật đến tận cửa, nhà họ Từ làm vậy thật chẳng ra gì!

Nhưng vì là do Lục Ngọc Hà dẫn tới, Lục Thiết Lâm lại cho vào nhà, nên dù Điền Quế Hoa có thấy bọn họ không phải, bà cũng chẳng dám nói gì.

Lục Bình hơi bất ngờ, không nghĩ Điền Quế Hoa lại đến xin lỗi nhanh như vậy.

Cô biết rõ trong nhà này ai mới là người quyết định, nên chỉ khẽ thở dài: “Con biết, từ trước đến nay mẹ vẫn luôn nghe lời ba. Nhưng chuyện này... thật sự là quá không đáng tin rồi!”

Điền Quế Hoa sao lại không hiểu chứ? Bà cúi đầu xấu hổ, do dự một lúc rồi khe khẽ nói: “Bình Bình, sau này có một số chuyện, mẹ không muốn nghe theo ông ấy nữa.”

Lục Bình không nghe rõ: “Mẹ nói gì cơ?”

Điền Quế Hoa lại không muốn nói thêm, con gái cũng sắp gả chồng rồi, còn bắt con gái phải bận tâm mấy chuyện này làm gì? Chuyện giữa bà và Lục Thiết Lâm, tự bọn họ giải quyết là được.

Bà lắc đầu, rồi nói sang chuyện khác: “Hôm nay mẹ con nhà họ Từ đến, chắc không ít người thấy rồi, con bé Lục Thiến kia lại cũng thích Thanh Vân, không biết có đi nói linh tinh gì không. Bình Bình, con có muốn đi giải thích với Thanh Vân một tiếng không?”

Lục Bình không nghĩ nhiều đến lời Điền Quế Hoa vừa nói, nghe hỏi vậy thì lắc đầu: “Không cần đâu, anh ấy sẽ tin con. Qua ngày mai, sáng hôm kia là anh ấy đến rước dâu rồi, đến lúc đó nói cũng chưa muộn.”

Sắp kết hôn rồi, nếu không có việc gì thì cô cũng không muốn chủ động đến tìm Chu Thanh Vân, tránh bị người trong thôn dị nghị.

Hơn nữa, cô thật sự tin chắc rằng Chu Thanh Vân sẽ tin cô. Tình cảm của anh dành cho cô là thứ mà ở kiếp trước, ngay cả khi cô đã gả chồng, anh vẫn luôn lo lắng cô bị thiệt thòi, chuyện nhỏ như thế này, anh nhất định sẽ không để ở trong lòng.

Thấy con gái tự tin như vậy, Điền Quế Hoa cũng không kiên trì, cười nói: “Mẹ ra ngoài đuổi cô út con đi đây!”

Không hiểu sao, Lục Bình cảm thấy mẹ mình giống như đột nhiên thay đổi, không phải là ngoại hình, mà là khí thế... hình như trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn hẳn.

Lục Bình thật sự không muốn nhìn thấy Lục Ngọc Hà nữa, nên nói: “Ừm, đuổi cô uta đi đi, hôm kia rước dâu cũng đừng kêu cô út đến!”

Điền Quế Hoa đã đứng dậy, nghe vậy thì vỗ vai con gái, nói: “Không được đâu, một nhà bác cả con chỉ sợ là sẽ không đến, nếu lại không gọi cô út con thì người trong thôn sẽ bàn tán.”

Bị bàn tán thì đã sao? Có rớt miếng thịt nào đâu?

Trải qua những chuyện ở kiếp trước, Lục Bình chẳng còn quan tâm gì đến lời người ngoài.

Nhưng Điền Quế Hoa chưa để cô lên tiếng đã nói tiếp: “Con yên tâm, hôm đó cô út con có đến, mẹ cũng không cho lại gần con.”

Lục Bình đã nói là không quản chuyện trong nhà nữa, nên giọng có phần cứng rắn:

“Tùy mẹ!”

Thời gian chẳng thèm để ý Lục Bình và Chu Thanh Vân có gấp gáp hay không, vẫn cứ chậm rãi trôi qua.

Buổi tối trước ngày kết hôn, Lục Bình trằn trọc mãi không ngủ được.

Ngày mai là ngày cô chính thức gả cho Chu Thanh Vân, lần này gả chồng còn sớm hơn cả kiếp trước. Dù biết mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột, trong nhà hôm nay cũng đã mời người tới giúp việc ngày mai, nhưng cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ, sợ rằng tỉnh giấc sẽ lại quay về quá khứ.

Cô không dám ngủ, mà cũng không thể ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại, thậm chí còn muốn lập tức chạy đi tìm Chu Thanh Vân.

“Chị.”

Một giọng nói vang lên từ phía trong giường, là Lục Phượng.

“A Phượng?” Lục Bình xoay người lại, quay mặt vào trong: “Sao em lại thức rồi?”

Mới 8 tuổi, Lục Phượng ngủ rất sâu, bình thường có ồn thế nào cũng không tỉnh.

Lục Phượng nhích ra ngoài một chút, sát lại gần chị, lí nhí nói: “Chị.”

Kiếp trước vì bị ép gả cho Từ Thiên Lôi, đêm trước ngày kết hôn, Lục Phượng vẫn ngủ với ba mẹ ở phòng phía đông, không còn ngủ cùng chị gái như trước. Mãi đến giờ phút này bị em gái ôm chặt, Lục Bình mới dần nhận ra, hóa ra việc cô xuất giá lại khiến Lục Phượng không nỡ, thậm chí còn có phần sợ hãi.

Lục Bình giơ tay ôm lấy em gái, dịu dàng nói: “Không sao đâu A Phượng, sau này chị sẽ sống ở điểm thanh niên trí thức đầu thôn phía đông, em lúc nào cũng có thể đến tìm chị.”

Lục Phượng có vẻ hơi nghi ngờ: “Thật sao? Chị gả chồng rồi, em còn có thể đến tìm chị sao?”

Nếu là kiếp trước, gả vào nhà họ Từ thì đúng là không thể. Nhưng kiếp này gả cho Chu Thanh Vân, nhất định là được!

Lục Bình cười nói: “Tất nhiên rồi, cả em và Minh Minh đều có thể đến, nhớ chị thì lúc nào cũng có thể đến.”

Lục Phượng nhỏ giọng hỏi: “Anh Thanh Vân có giận không?”

“Không đâu!” Lục Bình cảm thấy mình hơi tự tin quá, nhưng cô thật sự tin anh sẽ không giận.

Dỗ cho em gái cười khúc khích, Lục Bình nhẹ nhàng vỗ lưng em: “Muộn rồi, ngủ thôi.”

Sau khi Lục Phượng ngủ được một lúc, Lục Bình cũng thϊếp đi.

Cô mơ một giấc mơ, trong mơ là kiếp trước của cô, sau khi cô cầm dao chém Thôi Minh Lệ và Lục Ngọc Hà, cô mang theo con dao đi một mạch về phía đông, đến khu nhà thanh niên trí thức mà bao nhiêu năm rồi không còn ai ở.

Cô đứng nhìn khu nhà ấy, trong đầu lại nghĩ đến Chu Thanh Vân, nghĩ tới nghĩ lui không hiểu sao lại ngất đi.

Thực tế thì sau khi cô ngất xỉu là cô trọng sinh. Nhưng trong giấc mơ thì không phải vậy, cô mơ thấy sau khi mình ngất, có một chiếc xe con màu đen dừng lại ở đầu thôn, từ trên xe bước xuống hai người đàn ông.

Người xuống từ ghế phụ là một chàng trai trẻ, khoảng ngoài 20 tuổi, đeo kính gọng đen, trông rất nhanh nhẹn, tháo vát, vừa xuống xe anh ta liền mở cửa sau.

Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi chân mang giày da đen, tất đen, sau đó là đôi chân dài mặc quần tây đen, rồi đến đôi tay trắng trẻo, thon dài, các khớp xương rõ ràng của người đàn ông ấy.

Đôi tay đó rất đẹp... và có chút quen thuộc, rõ ràng là tay của đàn ông, nhưng lại rất trắng.

Lục Bình cảm nhận được mình đang mơ, cũng cảm nhận được trong mơ bản thân vô cùng kích động, nhưng người đàn ông ấy vừa xuống xe liền sải bước đi về phía trước, cô cố chạy theo nhưng không sao đuổi kịp, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cao gầy, có phần quen mắt ấy.

Thế nhưng người đàn ông đó khi đến trước cửa khu nhà trí thức, vừa trông thấy có người nằm dưới đất liền lập tức ngồi xổm xuống xem xét, rồi giây tiếp theo đã cúi người ôm cô lên!

Là... là Chu Thanh Vân sao?

Trái tim Lục Bình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, rồi chợt choàng tỉnh. Bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa thùng thùng: “Bình Bình! Bình Bình đừng ngủ nữa, mau dậy đi, Thanh Vân sắp đến rồi!”

Thì ra chỉ là một giấc mơ thôi...

0

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.