0 chữ
Chương 30
Chương 30
Nhìn Chu Thanh Vân trước mặt, ánh mắt dịu dàng hiền hòa, Lục Bình khẽ mỉm cười: “Vâng.”
Chu Thanh Vân nói tiếp: “Trở về đi, lát nữa anh phải qua nhà trưởng thôn đưa lễ cảm ơn.”
Lục Bình gật đầu, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ mới cùng anh ra ngoài hơn nửa ngày, ngày kia kết hôn là có thể bên nhau mãi rồi, vậy mà giờ phút này cô lại thấy có chút không nỡ chia tay.
Thấy cô đã đồng ý, cũng gật đầu rồi, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, Chu Thanh Vân khẽ cười.
Con ngõ nhỏ không dài, nhìn trái nhìn phải đều thấy không có ai, hơn hai giờ chiều, trời còn nắng gắt, người trong thôn đều đang nghỉ ngơi trong nhà, Chu Thanh Vân liền bước lên một bước, làm một chuyện rất táo bạo trong thời đại này.
Anh bất ngờ ôm Lục Bình một cái, giọng mang theo mệnh lệnh: “Được rồi, mau về đi.”
Cô mà còn không đi, anh sợ chính mình cũng chẳng nỡ rời xa nữa.
Lục Bình sững sờ cả người, Chu Thanh Vân vừa mới ôm cô, ngay giữa thanh thiên bạch nhật!
Đây là những năm 70–80 cơ mà! Anh là người quy củ nhất, trước kia bọn họ nói là yêu nhau, nhưng đến cả tay cũng chưa từng nắm lấy. Vậy mà giờ lại ôm cô như thế? Là vì bọn họ đã đính hôn, sắp kết hôn rồi nên anh không quan tâm gì nữa sao?
Cô còn chẳng kịp xấu hổ, cuống quýt nhìn quanh bốn phía, thấy hai bên không có ai mới thở phào một hơi, rồi chẳng buồn nói gì với Chu Thanh Vân, xoay người chạy một mạch về nhà.
Cô thật sự bị dọa sợ rồi! Chu Thanh Vân sao có thể ôm cô giữa đường như thế! Nếu bị người ta trông thấy thì biết làm sao?
May là là hiện tại, chứ vài năm nữa, nếu bị ai nhìn thấy rồi đi tố cáo, nói không chừng còn bị quy tội “lưu manh” cũng nên!
Chu Thanh Vân nhìn phản ứng của cô, không nhịn được cong khóe môi, đứng cười một mình trong ngõ nhỏ.
Sau khi Lục Bình về đến nhà, mới phát hiện trong nhà có khách không mời mà đến.
Là mẹ chồng kiếp trước của cô, Tần Mỹ Hương, và chồng kiếp trước Từ Thiên Lôi. Hai người đang ngồi bên bàn ăn trong phòng chính nhà họ Lục, trên bàn là một đống lễ vật mà bọn họ mang tới.
Cô đảo mắt nhìn đống đồ trên bàn, tuy không có món nào đặc biệt đắt tiền, nhưng gom lại cũng tốn chừng hai ba đồng, so với kiếp trước khi Tần Mỹ Hương dẫn Từ Thiên Lôi đến lần đầu, thì lần này rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều!
“Ai da, Bình Bình về rồi à!” Là Lục Ngọc Hà phát hiện ra cô đầu tiên.
Bà ta tươi cười bước nhanh ra đón, nhưng lại kéo Lục Bình vào bếp, hạ giọng nói: “Bình Bình, đây là Từ Thiên Lôi ở Từ Gia Thôn và mẹ cậu ta mà lần trước cô út nói với cháu đó. Cô út đã nói rõ với họ rồi, là cháu đã đính hôn, hai hôm nữa sẽ gả cho Thanh Vân, hưng bọn họ vẫn khăng khăng đòi đến một chuyến!”
“Bình Bình, cô út thấy ba cháu có chút dao động đấy. Nhưng cháu cứ yên tâm, cô út đứng về phía cháu và Thanh Vân!”
Lục Bình không ngờ, đời này cô đã đính hôn với Chu Thanh Vân rồi mà Từ Thiên Lôi vẫn còn dám mò đến cửa.
Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Lục Ngọc Hà, cô dùng ngón chân nghĩ cũng biết, người chắc chắn là do bà ta dẫn tới. Kiếp trước, cô gả cho Từ Thiên Lôi cũng chính là do Tần Mỹ Hương nhờ Lục Ngọc Hà đứng ra mai mối.
Lục Ngọc Hà bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Bình nhìn một cái, không hiểu sao lại chột dạ.
Đúng là người ta nhờ bà ta, bà ta cũng nhận một đồng tiền trà nước mới dẫn đến, nhưng chuyện đó chỉ bà ta và Tần Mỹ Hương biết, đến cả Từ Thiên Lôi cũng không biết thì Lục Bình làm sao mà biết được cơ chứ?
Huống chi bà ta chỉ muốn kiếm một đồng tiền thôi mà. So với Từ Thiên Lôi, dĩ nhiên bà ta mong cháu gái mình gả cho Chu Thanh Vân hơn!
Tự an ủi mình là lo xa quá, Lục Ngọc Hà lại tiếp tục nói: “Cháu đã đính hôn rồi, đừng cãi nhau với ba cháu. Có cô út ở đây, cô út sẽ giúp cháu đuổi người đi!”
Lục Bình biết, ngày kia cô sẽ gả cho Chu Thanh Vân, hiện giờ quả thật nên giữ yên lặng để mọi chuyện trôi qua, nhưng cô thật sự thấy ghê tởm Lục Ngọc Hà, ghê tởm cái cách bà ta nói một đằng làm một nẻo. Thà như Lục Thiến, bị vạch trần còn biết thừa nhận, thậm chí còn dám nói lời hung hăng. Còn bà ta thì mặt dày không biết xấu hổ, cứ tưởng người khác đều là kẻ ngốc!
“Cô út à, cô út nghĩ cháu bị mù hay ngốc?” Lục Bình nhìn bà ta với vẻ ghê tởm, dứt khoát vạch trần: “Người là cô út dẫn đến đúng không? Nhận bao nhiêu tiền trà nước vậy?”
“Cô út nói là ủng hộ cháu với anh Thanh Vân, vậy Từ Thiên Lôi với mẹ anh ta có biết không? Có cần cháu ra nói với họ không?”
Mặt Lục Ngọc Hà theo từng câu nói của Lục Bình mà trắng bệch ra, há miệng định biện giải, nhưng lại sợ Lục Bình thật sự ra ngoài nói bừa với mẹ con Từ Thiên Lôi.
Cuối cùng, bà ta chỉ còn biết cười gượng: “Bình Bình, cháu... cháu nói gì vậy, cô út nghe chẳng hiểu gì cả.”
Lục Bình không muốn đôi co với bà ta nữa, lạnh giọng: “Cô út có thể cút khỏi nhà cháu được không?”
Lục Ngọc Hà như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nói lập tức biến đổi vì kinh ngạc: “Lục Bình, cháu nói cái gì vậy? Dù sao cô cũng là cô út của cháu, là bậc trưởng bối đấy!”
Điền Quế Hoa nghe tiếng động, vội vã chạy vào bếp: “Có chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ thế?”
Hôm nay ở bên Chu Thanh Vân vui vẻ bao nhiêu, thì giờ đây khi vừa bước chân vào nhà, nhìn thấy Lục Ngọc Hà, thấy Từ Thiên Lôi và Tần Mỹ Hương, rồi lại thấy ba mẹ mình không biết đuổi người đi, Lục Bình liền cảm thấy chán ghét và bực bội bấy nhiêu.
Cô đã đính hôn rồi mà! Ba mẹ cô không có não hay sao? Còn giữ người ở lại trong nhà là muốn đổi ý?
Vì thế nên khi đối mặt với Điền Quế Hoa, cô chẳng buồn giữ thể diện, chỉ ném lại một câu: “Con đang đuổi cô út cút đi!”
Sau đó sải bước ra khỏi bếp, đi thẳng về phía nhà chính.
Điền Quế Hoa nhìn Lục Ngọc Hà với vẻ mặt phức tạp, không kịp nói gì, vội vã đuổi theo.
Trong nhà chính, Từ Thiên Lôi vừa thấy Lục Bình liền lập tức đứng dậy. Anh ta và Chu Thanh Vân đều cao ráo, nhưng có lẽ do làm việc đồng áng lâu năm nên vóc người anh ta vạm vỡ, trông thô kệch, tuy không xấu, da ngăm đen, ngũ quan khá rõ nét, nhìn kỹ còn có vẻ thành thật chất phác.
Giờ phút này, ánh mắt anh ta sáng rực nhìn Lục Bình, tựa như thật lòng rất thích cô, nhưng trong lòng Lục Bình chỉ cảm thấy buồn nôn.
Đời trước sống với anh ta mười hai năm, Lục Bình không phủ nhận lúc đầu anh ta từng thích mình, nhưng chút thích ấy, còn không bằng một cái liếc mắt không hài lòng của mẹ anh ta!
Ba anh ta mất sớm, mẹ anh ta là Tần Mỹ Hương một tay nuôi anh ta và em gái khôn lớn.
Trong hoàn cảnh ấy, anh ta thân thiết với mẹ cũng là chuyện bình thường, hiếu thảo là điều nên có. Nhưng vừa hèn nhát lại vừa vô sỉ, biết rõ mẹ mình cố ý gây sự với vợ mà chẳng dám lên tiếng, thế thì còn gọi gì là đàn ông? Biết vợ mình bị mẹ và em gái chèn ép, mà còn bảo đó là mẹ, là em vái, bắt vợ phải nhẫn nhịn, thế là đàn ông sao?
Mãi đến sau này, Lục Bình mới phát hiện ra tình cảm của Tần Mỹ Hương dành cho Từ Thiên Lôi có chút biếи ŧɦái.
Chồng mất sớm, bà ta không chỉ xem con trai là con, mà còn xem như vật sở hữu, vậy nên tuy bà ta sẵn sàng bỏ ra lễ hỏi để cưới được Lục Bình về cho con trai, nhưng sau khi cưới xong, lại không cho phép con mình đối tốt với vợ!
Những soi mói khắt khe hằng ngày chưa tính, quá đáng nhất là đến đêm còn gõ cửa phòng hai vợ chồng!
Lục Bình không muốn nhớ lại nữa, nghĩ đến lại ghê tởm đến mức muốn nôn.
Nhưng nhìn hai mẹ con trước mắt, người mà kiếp trước bị cô đánh đến không bò dậy nổi, hiện giờ lại trẻ hơn mười mấy tuổi đứng ngay trước mặt, trong lòng Lục Bình không kìm được nổi lên cơn giận.
Chu Thanh Vân nói tiếp: “Trở về đi, lát nữa anh phải qua nhà trưởng thôn đưa lễ cảm ơn.”
Lục Bình gật đầu, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ mới cùng anh ra ngoài hơn nửa ngày, ngày kia kết hôn là có thể bên nhau mãi rồi, vậy mà giờ phút này cô lại thấy có chút không nỡ chia tay.
Thấy cô đã đồng ý, cũng gật đầu rồi, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, Chu Thanh Vân khẽ cười.
Con ngõ nhỏ không dài, nhìn trái nhìn phải đều thấy không có ai, hơn hai giờ chiều, trời còn nắng gắt, người trong thôn đều đang nghỉ ngơi trong nhà, Chu Thanh Vân liền bước lên một bước, làm một chuyện rất táo bạo trong thời đại này.
Anh bất ngờ ôm Lục Bình một cái, giọng mang theo mệnh lệnh: “Được rồi, mau về đi.”
Lục Bình sững sờ cả người, Chu Thanh Vân vừa mới ôm cô, ngay giữa thanh thiên bạch nhật!
Đây là những năm 70–80 cơ mà! Anh là người quy củ nhất, trước kia bọn họ nói là yêu nhau, nhưng đến cả tay cũng chưa từng nắm lấy. Vậy mà giờ lại ôm cô như thế? Là vì bọn họ đã đính hôn, sắp kết hôn rồi nên anh không quan tâm gì nữa sao?
Cô còn chẳng kịp xấu hổ, cuống quýt nhìn quanh bốn phía, thấy hai bên không có ai mới thở phào một hơi, rồi chẳng buồn nói gì với Chu Thanh Vân, xoay người chạy một mạch về nhà.
Cô thật sự bị dọa sợ rồi! Chu Thanh Vân sao có thể ôm cô giữa đường như thế! Nếu bị người ta trông thấy thì biết làm sao?
May là là hiện tại, chứ vài năm nữa, nếu bị ai nhìn thấy rồi đi tố cáo, nói không chừng còn bị quy tội “lưu manh” cũng nên!
Sau khi Lục Bình về đến nhà, mới phát hiện trong nhà có khách không mời mà đến.
Là mẹ chồng kiếp trước của cô, Tần Mỹ Hương, và chồng kiếp trước Từ Thiên Lôi. Hai người đang ngồi bên bàn ăn trong phòng chính nhà họ Lục, trên bàn là một đống lễ vật mà bọn họ mang tới.
Cô đảo mắt nhìn đống đồ trên bàn, tuy không có món nào đặc biệt đắt tiền, nhưng gom lại cũng tốn chừng hai ba đồng, so với kiếp trước khi Tần Mỹ Hương dẫn Từ Thiên Lôi đến lần đầu, thì lần này rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều!
“Ai da, Bình Bình về rồi à!” Là Lục Ngọc Hà phát hiện ra cô đầu tiên.
Bà ta tươi cười bước nhanh ra đón, nhưng lại kéo Lục Bình vào bếp, hạ giọng nói: “Bình Bình, đây là Từ Thiên Lôi ở Từ Gia Thôn và mẹ cậu ta mà lần trước cô út nói với cháu đó. Cô út đã nói rõ với họ rồi, là cháu đã đính hôn, hai hôm nữa sẽ gả cho Thanh Vân, hưng bọn họ vẫn khăng khăng đòi đến một chuyến!”
Lục Bình không ngờ, đời này cô đã đính hôn với Chu Thanh Vân rồi mà Từ Thiên Lôi vẫn còn dám mò đến cửa.
Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Lục Ngọc Hà, cô dùng ngón chân nghĩ cũng biết, người chắc chắn là do bà ta dẫn tới. Kiếp trước, cô gả cho Từ Thiên Lôi cũng chính là do Tần Mỹ Hương nhờ Lục Ngọc Hà đứng ra mai mối.
Lục Ngọc Hà bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Bình nhìn một cái, không hiểu sao lại chột dạ.
Đúng là người ta nhờ bà ta, bà ta cũng nhận một đồng tiền trà nước mới dẫn đến, nhưng chuyện đó chỉ bà ta và Tần Mỹ Hương biết, đến cả Từ Thiên Lôi cũng không biết thì Lục Bình làm sao mà biết được cơ chứ?
Huống chi bà ta chỉ muốn kiếm một đồng tiền thôi mà. So với Từ Thiên Lôi, dĩ nhiên bà ta mong cháu gái mình gả cho Chu Thanh Vân hơn!
Tự an ủi mình là lo xa quá, Lục Ngọc Hà lại tiếp tục nói: “Cháu đã đính hôn rồi, đừng cãi nhau với ba cháu. Có cô út ở đây, cô út sẽ giúp cháu đuổi người đi!”
Lục Bình biết, ngày kia cô sẽ gả cho Chu Thanh Vân, hiện giờ quả thật nên giữ yên lặng để mọi chuyện trôi qua, nhưng cô thật sự thấy ghê tởm Lục Ngọc Hà, ghê tởm cái cách bà ta nói một đằng làm một nẻo. Thà như Lục Thiến, bị vạch trần còn biết thừa nhận, thậm chí còn dám nói lời hung hăng. Còn bà ta thì mặt dày không biết xấu hổ, cứ tưởng người khác đều là kẻ ngốc!
“Cô út à, cô út nghĩ cháu bị mù hay ngốc?” Lục Bình nhìn bà ta với vẻ ghê tởm, dứt khoát vạch trần: “Người là cô út dẫn đến đúng không? Nhận bao nhiêu tiền trà nước vậy?”
“Cô út nói là ủng hộ cháu với anh Thanh Vân, vậy Từ Thiên Lôi với mẹ anh ta có biết không? Có cần cháu ra nói với họ không?”
Mặt Lục Ngọc Hà theo từng câu nói của Lục Bình mà trắng bệch ra, há miệng định biện giải, nhưng lại sợ Lục Bình thật sự ra ngoài nói bừa với mẹ con Từ Thiên Lôi.
Cuối cùng, bà ta chỉ còn biết cười gượng: “Bình Bình, cháu... cháu nói gì vậy, cô út nghe chẳng hiểu gì cả.”
Lục Bình không muốn đôi co với bà ta nữa, lạnh giọng: “Cô út có thể cút khỏi nhà cháu được không?”
Lục Ngọc Hà như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nói lập tức biến đổi vì kinh ngạc: “Lục Bình, cháu nói cái gì vậy? Dù sao cô cũng là cô út của cháu, là bậc trưởng bối đấy!”
Điền Quế Hoa nghe tiếng động, vội vã chạy vào bếp: “Có chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ thế?”
Hôm nay ở bên Chu Thanh Vân vui vẻ bao nhiêu, thì giờ đây khi vừa bước chân vào nhà, nhìn thấy Lục Ngọc Hà, thấy Từ Thiên Lôi và Tần Mỹ Hương, rồi lại thấy ba mẹ mình không biết đuổi người đi, Lục Bình liền cảm thấy chán ghét và bực bội bấy nhiêu.
Cô đã đính hôn rồi mà! Ba mẹ cô không có não hay sao? Còn giữ người ở lại trong nhà là muốn đổi ý?
Vì thế nên khi đối mặt với Điền Quế Hoa, cô chẳng buồn giữ thể diện, chỉ ném lại một câu: “Con đang đuổi cô út cút đi!”
Sau đó sải bước ra khỏi bếp, đi thẳng về phía nhà chính.
Điền Quế Hoa nhìn Lục Ngọc Hà với vẻ mặt phức tạp, không kịp nói gì, vội vã đuổi theo.
Trong nhà chính, Từ Thiên Lôi vừa thấy Lục Bình liền lập tức đứng dậy. Anh ta và Chu Thanh Vân đều cao ráo, nhưng có lẽ do làm việc đồng áng lâu năm nên vóc người anh ta vạm vỡ, trông thô kệch, tuy không xấu, da ngăm đen, ngũ quan khá rõ nét, nhìn kỹ còn có vẻ thành thật chất phác.
Giờ phút này, ánh mắt anh ta sáng rực nhìn Lục Bình, tựa như thật lòng rất thích cô, nhưng trong lòng Lục Bình chỉ cảm thấy buồn nôn.
Đời trước sống với anh ta mười hai năm, Lục Bình không phủ nhận lúc đầu anh ta từng thích mình, nhưng chút thích ấy, còn không bằng một cái liếc mắt không hài lòng của mẹ anh ta!
Ba anh ta mất sớm, mẹ anh ta là Tần Mỹ Hương một tay nuôi anh ta và em gái khôn lớn.
Trong hoàn cảnh ấy, anh ta thân thiết với mẹ cũng là chuyện bình thường, hiếu thảo là điều nên có. Nhưng vừa hèn nhát lại vừa vô sỉ, biết rõ mẹ mình cố ý gây sự với vợ mà chẳng dám lên tiếng, thế thì còn gọi gì là đàn ông? Biết vợ mình bị mẹ và em gái chèn ép, mà còn bảo đó là mẹ, là em vái, bắt vợ phải nhẫn nhịn, thế là đàn ông sao?
Mãi đến sau này, Lục Bình mới phát hiện ra tình cảm của Tần Mỹ Hương dành cho Từ Thiên Lôi có chút biếи ŧɦái.
Chồng mất sớm, bà ta không chỉ xem con trai là con, mà còn xem như vật sở hữu, vậy nên tuy bà ta sẵn sàng bỏ ra lễ hỏi để cưới được Lục Bình về cho con trai, nhưng sau khi cưới xong, lại không cho phép con mình đối tốt với vợ!
Những soi mói khắt khe hằng ngày chưa tính, quá đáng nhất là đến đêm còn gõ cửa phòng hai vợ chồng!
Lục Bình không muốn nhớ lại nữa, nghĩ đến lại ghê tởm đến mức muốn nôn.
Nhưng nhìn hai mẹ con trước mắt, người mà kiếp trước bị cô đánh đến không bò dậy nổi, hiện giờ lại trẻ hơn mười mấy tuổi đứng ngay trước mặt, trong lòng Lục Bình không kìm được nổi lên cơn giận.
3
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
