TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Chị không muốn ở bên anh Thanh Vân nữa sao

Nghe thấy cái tên Chu Thanh Vân từ miệng em trai, Lục Bình khựng lại.

Cô đương nhiên vẫn muốn gặp Chu Thanh Vân, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Vừa mới trọng sinh trở về, cô còn chưa nghĩ rõ kiếp này mình nên đi con đường nào.

Nhưng Chu Thanh Vân, kiếp trước là mùa hè năm 1979 thì rời đi, mà trước khi cô trọng sinh là vào năm 1991, nghĩa là đã 12 năm cô không gặp anh.

12 năm với biết bao vất vả, trầy trật trong cuộc sống, đã sớm mài mòn tình cảm cô từng có với anh. Ngoài trừ vài năm đầu sẽ thường thường nhớ đến anh, nhưng về sau thì đến nghĩ tới anh cũng chẳng còn nữa.

Mà lúc này khi nghĩ đến anh, trong lòng cô cũng không còn chút ngượng ngùng thiếu nữ nào, chỉ có áy náy vì kiếp trước là cô chủ động đòi chia tay, xen lẫn chút do dự.

Cô đã trọng sinh trở lại, đương nhiên không muốn đi lại vết xe đổ năm xưa.

Nhưng...

Không gả cho Từ Thiên Lôi, thì có nên gả cho Chu Thanh Vân không?

Lúc này đây, Chu Thanh Vân là thật lòng muốn cưới cô.

Cô chưa từng hỏi thẳng, nhưng chính anh đã nói là đã viết thư về nhà kể về chuyện của hai người, còn hỏi cô khi nào thì có thể đến nhà cô ra mắt.

Cho nên chỉ cần cô nguyện ý, chỉ cần nghĩ ra cách vượt qua cửa ải của người trong nhà thì cô có thể gả cho anh.

“Chị, sao không nói gì vậy?” Lục Minh đợi mãi chẳng thấy chị trả lời, sốt ruột kéo nhẹ tay áo cô.

“Chị không muốn gặp anh Thanh Vân nữa sao?”

Lục Phượng cũng nhỏ giọng lên tiếng: “Chị, có phải vì ba mẹ không đồng ý nên chị không dám ở bên anh Thanh Vân nữa không?”

Lục Minh càng sốt ruột, vội vàng nói: “Chị đừng dại dột nha, anh Thanh Vân rất tốt, vừa đẹp trai lại có tiền, nếu chị không ở bên anh ấy, sau này sẽ tìm không ra người tốt hơn nữa đâu!”

Đúng là rối hết cả lên rồi! Hai đứa mới có 8 tuổi đầu, lo lắng nhiều như vậy làm gì!

Lục Bình vội đưa tay ra hiệu ngừng nói, rồi dặn Lục Minh: “Minh Minh, em lén nói với anh ấy, bảo buổi chiều lúc đi làm công thì tìm cớ quay về điểm thanh niên trí thức, đợi chị ở đó.”

“Dạ!” Lục Minh vui mừng gật đầu, rồi nhanh chân chạy biến đi.

Lục Phượng vẫn ở bên cạnh chị, cô bé mới 8 tuổi nhưng sống ở nông thôn, người lớn nói chuyện chẳng kiêng dè gì trẻ con, lại thêm tính cô bé nhạy cảm, nên dù nhỏ vẫn hiểu rất nhiều chuyện.

“Chị, thật ra em cảm thấy ba mẹ lo cũng có lý.” Cô bé nhỏ giọng nói: “Không chỉ cô út và bác gái, em còn nghe nhiều người nói, bảo là anh Thanh Vân muốn thi đại học, mà thi đậu rồi thì sẽ đi luôn. Nếu chị ở bên anh ấy, e là chẳng có kết cục tốt đâu.”

Lục Bình biết, lời này cũng có vài phần đạo lý.

Kiếp trước là vì kỳ thi đại học mới vừa khôi phục vào mùa đông năm ngoái, nên lúc ấy chẳng có ví dụ thực tế nào, cô không tin lắm.

Nhưng sau này qua mười mấy năm, cô tận mắt nhìn thấy những thanh niên trí thức trong thôn lập gia đình rồi vẫn đi học, bất luận là nam hay nữ, không ít người đi rồi là chẳng quay về.

Lúc ấy cô về nhà mẹ đẻ, ba cô còn từng nói, nếu không phải ông ấy cản cô và Chu Thanh Vân, thì e là cô cũng giống mấy cô gái trong thôn bị chồng bỏ rơi, phải một mình nuôi con, muốn tái giá cũng khó.

Ba mẹ cô thậm chí còn từng cảm ơn cô út và bác gái, cho rằng bọn họ đã cứu cô, vì vậy mà về sau hai người đó không ít lần chiếm tiện nghi nhà cô!

Nhưng kiếp này trọng sinh trở lại, cho dù sau này Chu Thanh Vân thật sự bỏ rơi cô đi nữa, thì vẫn còn tốt hơn nhiều so với gả cho Từ Thiên Lôi, bước chân vào cái nhà họ Từ khốn nạn ấy!

Lục Minh nói đúng một điều, Chu Thanh Vân có tiền, hiện tại đã rất có tiền rồi.

Trong nhà anh chỉ có mình anh phải xuống nông thôn, còn ba mẹ anh chị em đều là cán bộ ăn lương, cả nhà ai nấy đều thương anh, tháng nào cũng đều gửi tiền cho anh, mà còn gửi rất nhiều.

Cho nên nếu sau này anh có thật rời đi, thì chắc chắn trước khi đi cũng sẽ để lại cho cô không ít.

Đến lúc đó cô có tiền, có con, còn lâu mới phải tái giá!

Chưa kể không bao lâu nữa, chỉ mười mấy năm thôi, người gan lớn là có thể đi nơi khác làm thuê. Đến khi ấy, cô có con hay không, đều có thể tự ra ngoài kiếm sống.

Cô có tay có chân, chẳng lẽ lại không nuôi nổi mình và con?

Không đời nào.

“Chị biết mình đang làm gì, em đừng lo.”

Lục Bình xoa mái tóc khô vàng của em gái, dịu dàng dặn dò: “A Phượng, chuyện chị đi gặp anh Thanh Vân, em đừng nói cho ba mẹ biết nhé.”

Lục Phượng gật đầu, trịnh trọng nói: “Chị yên tâm, em sẽ giữ bí mật.”

Lục Bình đương nhiên tin tưởng em gái, bởi vì ba mẹ không thương, nên trong cái nhà này, người thân thiết nhất với Lục Phượng chính là cô, cô nói gì, con bé cũng sẽ nghe theo.

Nói ra thì, kiếp trước trong ba chị em, Lục Phượng là người sống hạnh phúc nhất.

Cô bé được cô út giới thiệu lên huyện xem mắt, lại đi xem mắt nhầm người. Không ngờ lại nhìn trúng ngay người mình xem mắt nhầm, thế mà vừa gặp đã hợp, quyết định ở bên nhau. Dù đối phương điều kiện kém hơn người được giới thiệu, nhưng từ nhỏ đến lớn Lục Phượng đã luôn ngoan ngoãn, lại cố chấp, đã chọn rồi là không thay đổi.

Ba cô giận dữ đến mức doạ đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng không ngăn được. Giao cho cô đi khuyên, cô lại không biết có nên khuyên không, cuối cùng Lục Phượng tự quyết định, chưa lãnh giấy kết hôn, đã xách túi nhỏ về làm dâu nhà kia.

Mà kết quả chứng minh, mắt nhìn người của Lục Phượng không sai, người kia đối xử với cô bé cực tốt, lại chăm chỉ chịu khó, nhà tuy không giàu nhưng không đến nỗi khổ.

Nghĩ đến đây, trên mặt Lục Bình không khỏi nở nụ cười.

Ba chị em nhà cô, ít ra vẫn còn một người được sống hạnh phúc.

Mà cái hạnh phúc đó, cũng là do Lục Phượng tự mình giành lấy!

Lục Minh chạy về rất nhanh, hí hửng đến bên chuồng heo, mặt mày hớn hở khoe: “Chị, em nói với anh Thanh Vân rồi, không ai thấy tụi em đâu!”

Lục Minh cũng biết người trong nhà đều không đồng ý chị và anh Thanh Vân ở bên nhau, thế nên cậu bé cố ý bảo anh Thanh Vân đứng xa xa, bản thân cũng không đứng lại nói chuyện, chỉ giả vờ đi ngang qua, tiện miệng dặn một câu rồi chạy về luôn.

“Giỏi lắm.” Lục Bình đưa tay lau mồ hôi đầy trán em trai, rồi dặn dò: “Nhớ giữ kín chuyện này, đừng nói với ba mẹ hay ai khác nhé.”

Lục Minh vỗ ngực cam đoan: “Chị cứ yên tâm, em không nói với ai hết!”

Ba chị em cũng không sốt ruột về nhà, cứ nán lại ngoài sân cho đến khi Điền Quế Hoa gọi vào ăn cơm, Lục Bình mới xách sọt tre còn lại một ít cỏ heo, mang theo hai em cùng về.

Điền Quế Hoa tay chân lanh lẹ bưng đồ ăn lên bàn, mùi đậu que hầm thịt muối thơm lừng bay ra từ nhà chính, Lục Minh vui sướиɠ “oa oa” kêu lên rồi chạy đầu tiên đi rửa tay.

Điền Quế Hoa từ trong bếp cười nói vọng ra: “Rửa tay nhanh lên, mẹ bới cơm rồi, A Phượng đi gọi ba con đi!”

Chờ cả nhà năm người ngồi đầy đủ quanh bàn, Điền Quế Hoa dùng đũa đẩy đầu que rrong chậu qua một bên, gắp thịt từ đáy chậu lên, toàn là thịt muối béo nạc đủ cả, trước tiên gắp một miếng, sau đó dừng lại một chút lại gắp thêm hai miếng, tổng cộng ba miếng bỏ vào chén của Lục Bình.

Sau đó mới gắp cho Lục Minh hai miếng, còn lại hai miếng thì cho Lục Thiết Lâm.

Lục Minh đã thèm nhỏ dãi từ sớm, vội gắp một miếng cho vào miệng nhai ngon lành.

Lục Thiết Lâm cũng không khách sáo, gắp miếng thịt muối nhai kỹ từng chút.

Chỉ có Lục Bình là không động đũa.

Điền Quế Hoa không để ý, lại gắp một đũa đậu que cho vào chén của Lục Phượng, nói:

“A Phượng, nhanh ăn đi, thịt muối hầm đậu que, đậu que ăn cũng ngon lắm đấy.”

Dứt lời, bà cũng gắp một đũa đầy bỏ vào chén của mình.

Lục Phượng đã quen với sự thiên vị của mẹ, chỉ lặng lẽ cúi đầu “dạ” một tiếng, rồi gắp một cọng đậu que cho vào miệng.

Lục Minh nhìn Lục Phượng, định chia một miếng thịt cho em gái, nhưng nghĩ lại vừa nãy mình mới ăn một miếng, giờ trong chén chỉ còn một miếng, nó có chút không nỡ chia.

Lục Bình không tiếc gì cả, cô gắp cả ba miếng thịt muối trong chén của mình sang chén của Lục Phượng.

Kiếp trước cô cũng từng chia phần cho Lục Phượng, chỉ là mỗi lần chia thì mẹ cô lại cằn nhằn, nên sau này cô đều ngăn Lục Minh lại, lén lút đem phần của mình chia cho Lục Phượng.

Nhưng bây giờ thì khác, cô không muốn lén lút nữa, vì cô không còn sợ bị nói ra nói vào.

Ba miếng thịt muối rơi vào chén, Lục Phượng lập tức tròn xoe mắt: “...Chị?”

Lục Thiết Lâm thấy vậy, cũng hơi nhướng mày.

Nhưng nghĩ đến mấy lời hỗn xược con gái lớn vừa nói lúc sáng, ông chỉ hừ lạnh một tiếng.

Điền Quế Hoa lại sốt ruột nói: “Bình Bình, con phải ăn chứ, sao lại cho em gái con hết vậy.” Nói rồi bà định gắp thịt muối trong chén của Lục Phượng ra.

Lục Bình chặn lại, nói: “Con không muốn ăn, thấy ngấy lắm, để A Phượng ăn đi, con bé còn chưa có miếng nào.”

Ngấy?

Câu này vừa nói ra, cả bốn người ngồi quanh bàn đều trợn tròn mắt nhìn cô.

Thực ra làm sao mà ngấy cho nổi? Dù kiếp trước Lục Bình sống đến 30 tuổi, cuộc sống nông thôn ngày càng khấm khá, nhưng thịt cũng chỉ được ăn dăm ba lần trong tháng. Mà nhà họ Từ thì có cô em chồng lợi hại và bà mẹ chồng không ưa cô, nên mỗi lần ăn thịt, cô cũng chỉ được hai ba miếng là cùng.

Lục Thiết Lâm lập tức lạnh giọng: “Nó không muốn ăn thì thôi, sau này cũng đừng cho nó nữa! Cứ làm như mình là người thành phố ấy, còn bày đặt ngấy với ngán!”

Điền Quế Hoa cũng nhíu mày, cảm thấy con gái bị thanh niên trí thức từ Thượng Hải đến làm hư rồi.

Nhưng chồng đang bực, bà cũng không dám nói nhiều, chỉ mím môi, gắp lại hai miếng thịt muối từ chén Lục Phượng, một miếng bỏ vào chén của Lục Minh, một miếng cho Lục Thiết Lâm.

Lục Bình lạnh lùng nhìn, trong lòng không khỏi nhớ lại kiếp trước mẹ từng nhiều lần khóc kể với cô rằng Lục Phượng sống khá lên rồi mà chẳng đoái hoài gì đến nhà mẹ đẻ.

Lúc ấy cô một mặt cảm thấy Lục Phượng làm vậy cũng không có gì, dù sao từ nhỏ cũng là đứa bé thiệt thòi nhất trong nhà, một mặt lại cảm thấy ba mẹ đáng thương, Lục Minh thì bị thương mắt không làm ra tiền, nhà lại nghèo đến độ không cưới nổi vợ, cô chỉ hận mình bất tài chẳng giúp gì được.

Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy ba mẹ mình là đáng đời.

Ăn trưa xong, Lục Bình dọn chén đũa vào bếp rửa, Lục Minh và Lục Phượng còn nhỏ, mà hiện giờ cũng không phải mùa vụ, nên cả hai lại tung tăng chạy ra ngoài chơi.

Điền Quế Hoa đuổi theo ra tận cửa, gân cổ lên kêu Lục Phượng: “A Phượng, đừng chơi lâu quá, lát nhớ gọi Minh Minh về ngủ một lát đấy!”

“Biết rồi!” Từ xa vọng lại tiếng Lục Phượng đáp.

Lục Bình tay chân nhanh nhẹn rửa chén rửa nồi, khóe mắt thấy Điền Quế Hoa đi về phía mình thì lập tức quay đầu đi, tỏ rõ ý không muốn nói chuyện.

Điền Quế Hoa thấy vậy, thở dài một tiếng rồi quay vào trong nhà.

Lục Bình rửa xong chén đũa thì về phòng, đợi nghe tiếng ba mẹ ra khỏi nhà, cô mới từ trong phòng đi ra, nhìn Lục Minh và Lục Phượng đang ngủ ngon, rồi vào sân vác cái sọt dùng để cắt cỏ heo buổi sáng.

Cô với con gái duy nhất của trưởng thôn thôn Đại Liễu Thụ, Tào Hiểu Cầm là bạn thân, nên mới được giao cho công việc nhẹ nhàng là cắt cỏ nuôi heo để tính điểm công. Mùa vụ thì cô cũng xuống đồng, nhưng ngoài mùa vụ thì mỗi ngày chỉ cần cắt ba sọt là đủ.

Mùa hè nắng gắt, tuy đã gần ba giờ chiều, nhưng ai phải đi làm thì cũng đã đi rồi, còn ai không phải đi làm thì đều trốn trong nhà, vì vậy trên đường cô chẳng gặp ai, một mạch đi tới đầu đông thôn, nơi điểm tập trung của thanh niên trí thức.

Chu Thanh Vân là đợt trí thức cuối cùng được phân về thôn Đại Liễu Thụ. Ban đầu anh ở cùng một trí thức già trong căn phòng cuối, nhưng người đó năm ngoái thi đậu đại học nên đã rời đi, cho nên lúc này anh ở một mình.

Lục Bình không biết anh đã về chưa, nhìn quanh không thấy ai, bèn vội vàng tiến tới gõ cửa.

Gõ tới lần thứ hai thì cửa mở.

Cô chưa kịp nhìn Chu Thanh Vân liền đưa tay đẩy anh vào trong phòng rồi nhanh chóng lẻn vào theo.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.