TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Kiếp này chọn anh, cô không phủ nhận là vẫn còn có tình cảm, nhưng thực ra phần lớn là vì muốn thay đổi số mệnh kiếp trước, cho nên tình cảm của cô, so với tình cảm thuần khiết chân thành của anh, còn kém xa.

Thế nhưng vào khoảnh khắc này, vị ngọt trong lòng cô giống như vừa ăn một nắm đường phèn thật lớn, bỗng nhiên cô cũng muốn đối xử tốt với anh, kiểu đặc biệt đặc biệt tốt ấy.

Bởi vậy, cho dù biết như vậy không hợp quy củ, Lục Bình vẫn dùng đũa gắp một miếng bánh trứng lớn, thò qua bàn đưa tới trước mặt Chu Thanh Vân.

“Chu Thanh Vân, anh há miệng ra.”

Chu Thanh Vân ngẩng đầu, thoáng sửng sốt. Cô... muốn đút cho anh ăn sao?

Mắt sắc có thể nhìn thấy tai người đàn ông đã đỏ lên, Lục Bình tuy cũng thấy mặt mình nóng lên, nhưng vẫn kiên trì nói: “Anh nếm thử đi, anh ăn thử rồi em mới ăn.”

Chu Thanh Vân theo phản xạ quay đầu nhìn ra ngoài, Lục Thiết Lâm đang rửa mặt, Điền Quế Hoa thì đang bận trong bếp.

Anh vừa quay đầu đi, Lục Bình liền thấy vành tai anh đỏ ửng cả lên, không nhịn được khẽ bật cười, thúc giục: “Anh mau ăn đi, một miếng thôi, ba mẹ em không nhìn thấy đâu.”

Chu Thanh Vân quay đầu lại, liếc nhìn Lục Bình, lập tức há miệng cắn miếng bánh trứng.

Người đàn ông môi hồng răng trắng, trẻ tuổi tuấn tú, mặt hơi ửng đỏ nghe lời ăn bánh trứng, dáng vẻ còn đẹp hơn tranh.

Tim Lục Bình đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, vội vàng rút đũa về, cúi đầu ăn bánh trứng.

Bánh trứng trắng làm từ bột mì thật sự rất ngon, hơn nữa mẹ cô còn cho rất nhiều dầu, càng thơm!

Khi Điền Quế Hoa làm xong cơm sáng tới gọi Lục Minh và Lục Phượng dậy thì thấy người đang ăn bánh trứng lại là Lục Bình, lập tức định mắng con gái không hiểu chuyện. Nhưng khi mở miệng thì lại thấy mặt Chu Thanh Vân và Lục Bình đều đỏ ửng, bèn nuốt lời mắng vào bụng.

Thôi thôi, để sau hãy nói riêng vậy, giờ hai đứa nó đang đỏ mặt cả rồi, nói ra cũng không thích hợp!

Mặt Chu Thanh Vân từ lúc bước ra khỏi cổng nhà họ Lục vẫn còn hơi đỏ.

Lục Bình thấy anh đỏ mặt cũng có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy buồn cười. Chỉ là đút cho anh một miếng bánh trứng thôi mà, anh xấu hổ gì mà đỏ mặt đến tận bây giờ chứ!

Ra khỏi nhà, hai người sóng vai đi đến nhà Tào trưởng thôn.

Nghĩ đến việc đi huyện thành vừa phiền phức vừa tốn tiền, Lục Bình nói: “Chu Thanh Vân, hay chúng ta đừng đi huyện thành nữa. Em cũng chẳng có gì cần mua, tới cung tiêu xã ở trấn trên xem qua là được rồi.”

Chu Thanh Vân lại không đồng ý: “Những thứ anh cần mua ở trấn trên không có.”

Lục Bình hiểu lầm: “Anh có đồ cần mua sao?”

Chu Thanh Vân: “Ừ.”

Nếu Chu Thanh Vân có đồ cần mua, Lục Bình cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người đến nhà họ Tào thì thấy Ngô Ngọc Mai đã ăn sáng xong và đang chờ sẵn. Thấy hai người vai kề vai, trai tài gái sắc cùng nhau đi tới, bà không nhịn được mà tặc lưỡi, may mà hai đứa nhỏ tình cảm sâu đậm, bằng không để Lục Thiến kia cướp mất, thì tiếc biết bao!

Tào Hiểu Cầm đi sau mẹ mình, vì cũng muốn lên huyện nhưng lại không được đi, mặt mày xị xuống, buồn rười rượi.

Ngô Ngọc Mai vỗ vai con gái, nói: “Thôi được rồi, đừng có buồn nữa, sau này con đính hôn rồi thì cũng tranh thủ lên huyện mua sắm!”

Nói xong cũng mặc kệ con gái không vui, bà vội bước nhanh ra đón Lục Bình và Chu Thanh Vân.

Từ thôn Đại Liễu Thụ lên huyện thành phải đi bộ chừng bốn mươi phút đến trấn trên, sau đó lại ngồi xe mất khoảng một tiếng mới đến được bến xe huyện.

Từ bến xe đến cửa hàng bách hóa quốc doanh còn phải đi thêm một đoạn nữa. Ba người không ai rành đường, nên vừa đi vừa hỏi, cũng phải mất thêm bốn mươi phút mới tới nơi.

Khu cửa hàng bách hóa quốc doanh chính là nơi phồn hoa nhất của cả huyện, nhưng dù nói là phồn hoa, thì cũng mới chỉ phát triển được bảy, tám năm, nên khi tới nơi, Chu Thanh Vân mới nhận ra, đừng nói là muốn mua nhẫn, ngay cả việc chụp chung một tấm hình kỷ niệm với Lục Bình cũng khó!

Bởi vì cả huyện hiện giờ chỉ có một tiệm chụp ảnh, mà hôm nay lại đúng lúc không mở cửa.

Không còn cách nào khác, họ đành đi cửa hàng bách hóa mua sắm trước.

Nhưng khi đứng trước cửa hàng bách hóa hai tầng lầu, Ngô Ngọc Mai lại thấy có chút chùn bước. Bà đã 52 tuổi, mà đây là lần đầu tiên lên huyện, lần đầu tiên tận mắt thấy một nơi hoành tráng như vậy!

Trong tay bà không có tiền cũng không có tem phiếu, bước vào nơi này, trong lòng bà bất giác hoảng hốt.

Lục Bình thì khác, dù ở kiếp trước cô cũng không có cơ hội lên huyện nhiều, nhưng đã sống đến tận những năm 90, lại biết được sự phát triển suốt mười hai năm sau đó, nên lúc này đối mặt với một tòa nhà hai tầng, cô rất bình tĩnh.

Ở kiếp trước, cửa hàng bách hóa này còn được xây lại lên đến năm tầng cơ mà, lúc đó mới thực sự gọi là hoành tráng!

Huống chi cô cứ nghĩ là Chu Thanh Vân cần mua đồ, trong lòng không có gánh nặng, nên càng thêm ung dung.

Ngô Ngọc Mai nhìn thấy cảnh đó, không khỏi thầm nghĩ, chả trách Chu Thanh Vân lại thích con bé Lục Bình này, đúng là không phải người tầm thường, trong lúc như vậy mà còn có thể giữ bình tĩnh, giỏi hơn cả mình!

Ba người bước vào cửa hàng bách hóa, dù sao Ngô Ngọc Mai cũng là vợ trưởng thôn Đại Liễu Thụ, lại có Chu Thanh Vân và Lục Bình điềm tĩnh bên cạnh làm chỗ dựa, bà liền thẳng lưng lên, trông cũng bớt vẻ lóng ngóng.

Hôm nay Lục Bình mặc một chiếc áo sơ mi trắng hoa nhí tay ngắn, phối cùng quần dài đen giản dị. Tuy ăn mặc mộc mạc nhưng do vẻ ngoài xinh xắn lại thêm khí chất ung dung, nên mấy người bán hàng cũng không dám xem thường.

Về phần Chu Thanh Vân, cao ráo, dáng chuẩn, mặt mũi khôi ngô, thậm chí trên người còn toát ra khí thế như không vừa lòng với chỗ này, khiến người bán hàng càng không dám khinh thường.

Cho nên vừa bước vào cửa, nhân viên quầy bán các loại kẹo bánh mỉm cười với ba người, nhiệt tình chào hỏi: “Các vị muốn mua bánh kẹo sao?”

Kết hôn đương nhiên phải có kẹo, Chu Thanh Vân bước lên trước, khách khí nói: “Phiền cô giúp tôi cân hai cân kẹo sữa đại bạch thỏ, năm cân kẹo trái cây cứng để dùng cho lễ cưới. Tôi có thể để lại đây rồi lát nữa quay lại lấy không? Tôi còn muốn đi mua vài món nữa.”

Chu Thanh Vân có diện mạo và khí chất nổi bật, tuy khách khí nhưng thái độ lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhân viên bán hàng là một chị gái tầm hơn 30 tuổi, gần như không cần suy nghĩ đã gật đầu.

“Được chứ! Tôi sẽ cân sẵn và cất cho cậu, lúc về cứ ghé qua lấy là được!”

Chu Thanh Vân gật đầu cảm ơn, trả tiền và phiếu kẹo, lại hỏi nhân viên bán hàng quầy bán quần áo và giày nữ ở đâu.

Chị nhân viên chỉ lên phía trên, mỉm cười: “Ở trên lầu, quần áo và giày dép nam nữ đều trên lầu hai.”

Cửa hàng bách hóa chỉ có hai tầng, nên Chu Thanh Vân dẫn theo Lục Bình và Ngô Ngọc Mai lên lầu.

Anh đi trước, Lục Bình và Ngô Ngọc Mai đi sau. Nhân lúc anh không nhìn thấy, Ngô Ngọc Mai kéo tay áo Lục Bình, thì thầm: “Bình Bình à, thanh niên trí thức Chu thật sự tốt với cháu quá!”

Kẹo đắt như vậy, Chu Thanh Vân mắt cũng không chớp liền mua nhiều đến thế.

Kết hôn muốn mua quần áo cũng thôi, còn muốn lên tận huyện thành để mua, lại còn tính mua cả giày nữa!

Ngô Ngọc Mai nhìn mà cũng thèm, chàng trai tốt thế này, sao con gái bà lại chẳng gặp được chứ?

Bà không phải nhìn vào chuyện có tiền hay không, mà là cái cách Chu Thanh Vân dốc lòng dốc sức vì Lục Bình, chứng tỏ Lục Bình ở trong lòng Chu Thanh Vân rất quan trọng!

Ngô Ngọc Mai cả đời chỉ có một cô con gái, lại là con út trong nhà, tất nhiên là mong con gái được gả cho người tốt. Có tiền thì càng tốt, không có bà cũng không ép, điều quan trọng nhất là người đàn ông ấy phải thật lòng đối xử tốt với con gái bà!

3

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.