TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Rơi Xuống Một Cô Gái Nhỏ Mềm Mại (1)

Lúc chọn phần thưởng, cô đã đắn đo một lúc rồi chọn sữa tăng chiều cao.

Bây giờ trông cô và Kỷ Du Ninh cao gần bằng nhau, nhưng cô chỉ suýt soát một mét sáu.

Vì vậy, cô nghĩ nếu mình cao hơn Kỷ Du Ninh nhiều, thì dù nhìn xa hay gần cũng sẽ không còn giống cô ta nữa, đúng không?

Nhặt xong một bó củi, Giang Diễm dừng lại uống nước, còn Lôi Kiều Kiều thì lấy từ trong túi ra một chai thủy tinh cỡ lòng bàn tay.

Bên trong chính là sữa tăng chiều cao mà hệ thống tặng, nhưng uống vào chỉ cao thêm được một centimet.

Sữa không nhiều, cô uống vài hớp là hết sạch.

Uống xong, cô cảm thấy một luồng hơi ấm chảy vào tim, trong miệng còn vương lại vị sữa thơm thoang thoảng, ngoài ra không có cảm giác gì khác.

Cúi đầu nhìn lại bản thân, cô cũng không nhìn ra được một centimet đó đã dài ra ở đâu.

Điều cô không thấy là, lúc Kỷ Du Ninh ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy cô uống sữa, trong lòng lại dâng lên sự ghen tị đến mức mặt mày biến sắc.

Người nhà họ Lôi đối xử với Lôi Kiều Kiều quá tốt, nào là sữa bột, mạch nha, mấy đứa con trai trong nhà không được ăn, nhưng Lôi Kiều Kiều lại có.

Mà bên này Lôi Kiều Kiều vừa uống xong sữa, âm báo của hệ thống lại vang lên.

[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ hỗ trợ tân thủ, nay thưởng gói quà tân thủ: Một trăm nhân dân tệ, một miếng mặt nạ dưỡng môi màu hoa đào, một mét vuông không gian lưu trữ của hệ thống.]

Giây tiếp theo, Lôi Kiều Kiều phát hiện trước mặt mình xuất hiện một chiếc hộp lưu trữ trong suốt, bên trong lẳng lặng nằm mười tờ Đại Đoàn Kết và một miếng mặt nạ dưỡng môi màu hoa đào.

Nhìn Giang Diễm và những người xung quanh, họ hoàn toàn không thể thấy được chiếc hộp này!

Khóe môi Lôi Kiều Kiều cong lên mãi, không sao kìm nén được niềm vui trong lòng.

Lúc kéo hai bó củi xuống núi, Lôi Kiều Kiều không nhịn được mà ngân nga hát.

Có lẽ là vui quá hóa buồn, khi xuống một con dốc cao, chân cô bị thứ gì đó vấp phải, cả người ngã nhào về phía trước, lăn từ trên sườn núi xuống.

“A… Kiều Kiều.” Giang Diễm đi phía sau trông thấy cảnh này thì sợ đến hồn bay phách lạc.

Lôi Kiều Kiều cảm thấy lần này mình tiêu đời rồi, nhưng không ngờ, một đôi tay rắn chắc, mạnh mẽ đã vững vàng đỡ lấy cô.

Giây tiếp theo, cô đối diện với một gương mặt đẹp trai đến mức phạm quy.

Cố Húc Niên vốn đang cùng đồng đội Giang Cố đào khoai mỡ dưới sườn núi, cũng không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì từ trên rơi xuống một cô gái nhỏ mềm mại, xinh đẹp như ngọc.

Sau khi theo bản năng đỡ được người, anh thực ra có chút ngẩn ngơ.

Lớn từng này rồi, anh chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến vậy.

Giang Cố cũng giật mình, khi nhìn rõ người Cố Húc Niên đỡ được là Lôi Kiều Kiều, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Kiều Kiều, em có bị thương ở đâu không?”

Cố Húc Niên vội vàng bế cô gái nhỏ trong lòng đến bãi cỏ bên cạnh ngồi xuống, kiểm tra vết thương của cô.

Lúc này Lôi Kiều Kiều cũng đã hoàn hồn, giơ bàn tay bị trầy xước lên, yếu ớt nhìn Cố Húc Niên cảm ơn: “Cảm ơn anh!”

Người đàn ông đẹp trai đặc biệt này cô đã từng gặp trong mơ, là đồng đội của anh Giang Cố, tên là Cố Húc Niên.

Nhưng trong mơ cô không quen anh sớm như vậy, khoảng thời gian này năm sau mới quen, lúc đó trong thôn đang đào kênh mương, Cố Húc Niên đến tìm Giang Cố đã xuất ngũ và cũng giúp đào kênh.

Cũng thật trùng hợp, cô mang cơm cho anh họ cả, không cẩn thận bị rơi xuống mương, cũng là Cố Húc Niên đã đỡ lấy cô.

Chỉ là lúc đó trong mơ cô đã trưởng thành, người này ngay tối hôm đó đã nhờ Giang Cố gọi cô ra ngoài, tỏ tình với cô, muốn làm đối tượng của cô.

6

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.