TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Chương 36: Điều chế thuốc 1

"Anh cả, anh đang nói ai đấy?" Phó Hồng nhìn chằm chằm hắn, hỏi với giọng điệu khó chịu.

Phó Hiểu thấy hai người lại sắp đánh nhau, cô lấy trong túi ra vài chiếc kẹo bơ cứng hình thỏ con, xé vỏ một cái nhét vào miệng Phó Hồng, phần còn lại đưa cho em trai Phó Khải đang ngoan ngoãn chơi đùa với bầy kiến ở bên cạnh.

Nghe thấy giọng nói cảm ơn trong trẻo của Phó Khải, có vài người bật cười.

Ông nội Phó thấp giọng ra lệnh: “Thằng cả, con đi đến trung tâm giáo dục thanh thiếu niên, tìm người đại diện, nói cho bọn họ biết đây là điều kiện của đội chúng ta, nếu không quen ở phòng nhỏ thì có thể bỏ tiền ra mua hoặc tự mình xây nhà, không thì đi tìm người dân trong thôn rồi xin ở chung nhà, nếu còn gây phiền phức nữa thì cứ trực tiếp báo cáo với văn phòng giáo dục thanh niên của huyện và phân công họ đi nơi khác.”

"Ba, con biết rồi, con sẽ đi làm ngay."

Lý Tú Phân: "Ở ngôi làng bên cạnh chúng ta, mái nhà của khu dành cho thanh niên trí thức ở vẫn còn dột. Trong khi đó thôn của chúng ta đặc biệt xây dựng trung tâm giáo dục cho họ. Mùa hè không để bị họ nóng, mùa đông lắp giường sưởi cho họ không bị lạnh. Họ còn muốn thêm cái gì nữa, sống trong những tòa nhà lợp ngói xanh hay sao?”

Phó Vĩ Bác đồng tình: "Bọn họ thật sự nghĩ như vậy. Em không nghe thấy những nữ thanh niên trí thức kia nói sau lưng à, nói là nhà đại đội trưởng ở như thế nào thì họ cũng phải được ở trong một nơi như vậy..."

Lý Tú Phân tiếp tục: "Rõ là họ vẫn chưa đủ bận rộn với công việc đồng áng. Em nghĩ sau này chúng ta sẽ không cho họ mượn đồ ăn nữa, vì họ vẫn còn thời gian để cằn nhằn sau lưng cơ mà. Những cô gái nhỏ ở thành phố này, cả ngày đều sống một cách kiêu ngạo, coi thường người dân nông thôn. Nói xấu còn giỏi hơn cả mấy bà già ở quê."

Phó Hiểu không thể trả lời vấn đề này, nhưng vẫn cẩn thận lắng nghe. Đôi mắt nhỏ sáng ngời của cô khiến Lý Tú Phân bất lực mỉm cười: "Cháu thích nghe mấy chuyện phiếm này đến vậy à?"

Cô gật đầu.

Nhưng rõ ràng bọn họ không có ý định thỏa mãn tâm tình muốn hóng chuyện bát quái của cô, sau khi sân trước khuất nắng, mọi người đều trở về phòng của mình...

Ai có việc gì cũng bận rộn, ngay cả Phó Khải cũng bị bọn trẻ trong đội gọi đi chơi...

Phó Hiểu trở về phòng, chốt cửa, mang nhân sâm vào không gian và chuẩn bị làm thuốc. Cô chỉ nói rằng nhân sâm có thể được chế thành thuốc để cứu mạng. Nhưng muốn thuốc thật sự có tác dụng thì khi làm thuốc còn phải thêm vào một ít nước suối linh, dù sao thì cũng là cho người nhà mình uống.

Cô lấy ra dụng cụ làm thuốc, những dược liệu cần thiết, mật ong,... và bắt đầu tập trung làm việc...

Làm thuốc không đơn giản, một giờ trôi qua mới sơ chế xong tất cả nguyên liệu, nếu muốn làm ra thuốc ở thời đại này, không có máy móc tiên tiến thời hiện đại, phải dựa vào thao tác thủ công, sẽ tốn rất nhiều công sức... . .

Hả...?

Chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta có một cái máy sao?

Với suy nghĩ trong đầu, cô bước vào phòng làm việc của biệt thự, bật máy tính và bước vào hệ thống mua sắm, tìm kiếm các dụng cụ dược phẩm đa dạng xuất hiện trên trang đầu tiên. Sau khi cuộn xuống, cô tìm thấy khá nhiều công cụ thông minh.

Trong số đó có một loại robot thông minh, đó là robot chữa bệnh cho con người, có thể kê đơn thuốc và làm ra nó. Tuy nhiên, đây không phải là thứ cô cần.

Con robot này lẽ ra sẽ khá phổ biến ở các bệnh viện lớn trong thế hệ tương lai.

2

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.