TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Chương 33: Lễ viếng nghĩa trang 3

"Được... Vậy quá tốt rồi!" Lý Tú Phân vui vẻ gật đầu.

"Đúng rồi, thật ra ông nội có thể uống rượu. Ông chờ cháu." Phó Hiểu lập tức chạy vào phòng, rất nhanh liền mang theo một bình rượu đi ra.

Nhìn ánh mắt háo hức của ông nội, cô đặt rượu lên bàn ăn rồi nói với mọi người: “Đây là rượu thuốc pha với nhân sâm, ông nội có thể uống loại rượu này, nhưng không quá nhiều, hiện tại mỗi ngày chỉ có thể uống một cốc nhỏ.”

"Được... haha, nào, mang cho ba một cái cốc để ba nếm thử." Ông nội Phó vui vẻ ra lệnh.

Nhìn thấy Phó Vĩ Luân lấy ra hai cái chén, Phó Vĩ Bác trợn tròn mắt: "Chú ba, sao không lấy thêm mấy cái cốc nữa?"

Phó Vĩ Luân không để ý đến anh ấy, mở chai ra ngửi thử một chút: “Rượu ngon…”

Ngay khi mở nắp rượu, mùi thơm của êm dịu rượu tràn ngập cả phòng.

Phó Vĩ Bác nói: "Quả nhiên là rượu ngon. Rượu này có mùi thơm thật sự rất nổi bật."

Ông nội Phó ở một bên vô cùng sốt sắng: “Mau rót rượu đi…”

Đầu tiên Phó Vĩ Luân rót một ly và đưa nó cho ông nội Phó, sau đó rót một ly khác và tự mình uống.

Phó Vĩ Bác cũng lấy ly rượu ở bên cạnh rồi rót ra và uống cạn.

Phó Hiểu trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn, thấy mấy người đang uống rượu vui vẻ, liền nói với hai anh em bên cạnh: “Anh cả, anh hai, nếu hai người uống được thì uống một ly đi, rượu này ngon lắm, còn tốt cho sức khỏe."

Nghe vậy, ông nội Phó trừng mắt nhìn anh em Phó Dục: “Bọn nó còn nhỏ, chưa biết uống rượu."

"Đúng... Trẻ con không uống được." Phó Vĩ Bác cũng đồng tình.

Khóe miệng Phó Dục hơi nhếch lên nhưng cũng không nói gì, Phó Hồng không khỏi lẩm bẩm với cha mình: “Mấy người sợ chúng con cướp quầy rượu của ông, nói như vẻ là quan tâm đến sức khoẻ của bọn con ấy…”

Thật hiếm khi Phó Vĩ Bác không đánh cậu ấy sau khi nghe điều này.

Uống xong một ly, Phó Vĩ Luân lại tự mình rót thêm một ly nữa: "Tiểu Tiểu, còn bao nhiêu rượu?"

Nghe vậy, hai người Phó Vĩ Bác, ông nội Phó cũng nhìn cô chằm chằm.

Phó Hiểu: “Còn một bình nữa, nhưng trong túi cháu còn có nhân sâm, chúng ta đi mua chút rượu, cháu sẽ tự nấu rượu thuốc.”

Phó Vĩ Luân uống rượu và thản nhiên gật đầu mà không nói thêm gì.

Ông nội Phó uống xong một ngụm, không được uống nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai đứa con trai uống rượu, khiến ông tức giận.

Ông ấy nhanh chóng yêu cầu Lý Tú Phân cất số rượu còn lại đi.

Ăn cơm xong, mấy anh em Phó Dục ngồi trò chuyện dưới nắng ở sân trước.

Phó Hồng lớn tiếng nhất: “Em gái, em sẽ chuyển đến học trong huyện với anh hai à?”

Cô không biết làm thủ tục chuyển trường như thế nào nên liếc nhìn Phó Dục bên cạnh.

Hai người nhìn anh cả bằng đôi mắt mèo đang tràn đầy dấu chấm hỏi giống y như nhau. Phó Dục cười khúc khích, nhìn về phía sau mình và nói với hai người: "Anh không thể đưa ra quyết định trong vấn đề này."

Giọng nói của Phó Vĩ Luân vang lên từ phía sau: “Nếu cháu muốn đi học thì đừng vội. Đợi hai ngày nữa thì hãy đến trường và làm bài kiểm tra trước, sau đó bọn họ sẽ thông báo là cháu được vào học lớp nào."

Mấy người quay lại thì thấy anh ấy đang tiến lại gần với một chiếc hộp.

Sau đó Phó Vĩ Luân đưa chiếc hộp cho Phó Hiểu: “Tiểu Tiểu, đây, mở ra xem có dùng được không."

Cô mở hộp ra nhìn xem bên trong có thứ gì, kinh ngạc liếc nhìn cậu ba: “Nhân sâm?”

"..."

Cô nhìn thấy ba nhánh nhân sâm khô trong hộp.

"Đúng vậy, không phải cháu muốn chế rượu thuốc à?"

Phó Hiểu cầm nhánh nhân sâm nhìn xem, có chút bất đắc dĩ nói: "Cái này không dùng được, tuổi của những nhánh nhân sâm này tuy rằng chưa lâu lắm, nhưng đều là nhân sâm rừng chất lượng cao, nên để dùng bồi bổ cơ thể. Cháu vẫn còn nhân sâm để dùng làm rượu.”

1

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.