TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Chương 28: Bác gái 1

Khi cậu ấy nhìn thấy cô, đôi mắt mèo của cậu ấy sáng lên và hé lộ một nụ cười đậm chất thiếu niên tươi sáng...

Cậu ấy hô to một tiếng: “Em gái…”

Sau đó liền tiến đến chỗ cô với một tốc độ nhanh chóng, với khuôn mặt điển trai luôn tươi cười.

Nhìn thấy trên tay cậu ấy vẫn cầm con dao dính máu, Lý Tú Phân rất tức giận cầm chổi bên cạnh lên đánh cậu ấy: “Ôi chao, người con dính máu rồi, mẹ đã bảo con đi ra sân sau gϊếŧ nó rồi mà không nghe. Trong tay con còn cầm con dao, nhìn con mà xem, con gϊếŧ một con gà lại khiến người bẩn thành như vậy, thế mà còn dám tiến lên, lỡ dọa sợ em gái thì phải làm sao?"

Sau khi bị đánh thì Phó Hồng cũng không tiến lên nữa, cậu ấy ném con dao trong tay xuống đất phía sau lưng. Cậu ấy định đưa tay ra nắm lấy tay cô thì nhận ra tay mình dính đầy máu gà. Nên cậu chỉ dám lén lút đưa tay ra phía trước, nhìn cô chằm chằm, trên mặt nở nụ cười: "Em gái... anh là anh hai."

Khóe miệng Phó Hiểu cong lên: "Anh hai, xin chào..."

Hai người họ có nụ cười giống nhau cùng đôi mắt mèo giống nhau.

Lý Tú Phân túm lấy quần áo của cậu ấy, kéo người lại: "Đi giúp mẹ làm sạch gà đi, còn nữa, đi rửa sạch vết máu trên mặt đất. Nhìn bàn tay bẩn thỉu của con kìa."

Phó Hiểu bất đắc dĩ nhíu mày và vẫy tay với cậu ấy.

Lý Tú Phân đưa cô ra sân sau, kéo Phó Hiểu vào phòng: "Tiểu Tiểu, cháu ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát, bác đã để đồ ăn nhẹ trên bàn đầu giường cho cháu, ngươi nếu cháu đói bụng thì ăn đi nhé, bác gái đi xem anh hai của cháu thế."

Sau khi bác gái đi rồi, Phó Hiểu nhìn thấy chiếc vali của cô ở sau cửa, liền nhấc nó lên đặt xuống đất, lấy quần áo bên trong ra rồi cất vào tủ.

Ở phương bắc thường sử dụng giường đốt lò để sưởi ấm. Những gì cô có thể thấy là một chiếc giường sưởi lớn cao hơn sáu mươi phân. Có một bàn trang điểm mới toanh cạnh cửa sổ và một tủ quần áo treo rèm hoa. Trên giường, rõ ràng là có ga trải giường và chăn bông mới vừa được thay, cả ga trải giường bên dưới và chăn đắp đều mềm mại và dày dặn.

Trong thời đại này ở nông thôn, việc nhiều người chen chúc trong một phòng là điều bình thường, vậy mà họ đã có thể sắp xếp một phòng riêng cho cô. Căn phòng rất đẹp và sạch sẽ, điều đó thể hiện sự chân thành của họ đối với cô.

Lúc này, có tiếng nói từ sân sau truyền đến.

"Tổ tông của tôi ơi, để mẹ làm đi, nhìn xem, con còn chưa vặt sạch lông đây này."

Thiếu niên bướng bỉnh trả lời: "Con không đi đâu. Món canh gà mà em gái ăn phải do chính tay con nấu mới có thành ý."

"Bốp"

"Ai mà có thể thấy được thành ý khi ăn một bát canh gà còn có lông hả? Mau cút ra ngoài..."

"A...Mẹ, mẹ đừng đánh con..."

"Phụt..."

Nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, Phó Hiểu cười lớn thành tiếng, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Mấy người cậu ba, bác cả và anh cả từ bên ngoài bước vào, giọng nói của bác cả từ ngoài sân truyền đến.

“Vợ ơi, anh về rồi.”

"Ba ơi, chúng con đã về rồi."

Lý Tú Phân từ sân sau đi ra: “Bố đang ở sau núi nói chuyện với chú nhỏ.”

Sau đó lại nói với Phó Dục: “Thằng cả, con đi ra sau núi gọi ông nội về.”

Phó Hiểu bước ra khỏi phòng và nói: "Anh ơi, để em đi cùng. Em cũng muốn gặp mọi người."

Lý Tú Phân sửng sốt một chút, đang định tiến lên khuyên nhủ cô thì Phó Vĩ Luân lại nói: "Được rồi, A Dục, đưa em gái cháu đi ra sau núi đi."

Lý Tú Phân trầm mặc một lát, nói: "Đi đi, thằng cả, nhớ chăm sóc cho em gái con."

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.