0 chữ
Chương 46
Chương 23: Hệ thống trung tâm mua sắm 2
Khi quay lại, anh ấy nhìn thấy anh cả đang ngồi trên xe bò vẫy tay chào mình.
“Trong khi hai đứa nhỏ còn ngủ thì em đi mua đồ ăn.”
Phó Vĩ Luân bước tới và nói: "Anh cả, sao anh lại đến sớm thế?"
“Không cần mua nữa, anh mang đến đây rồi!” Phó Vĩ Bác vừa nói vừa lấy ra hai hộp cơm bằng nhôm từ xe bò: “Ba đã đánh thức anh lúc bốn giờ và bảo anh đi đón mọi người. Đây là bánh bao, sáng sớm chị dâu em dậy làm."
Nói xong anh ấy chạm tay vào đáy hộp cơm trưa.
"Này, ở đây... hơi lạnh. Lát nữa anh sẽ hâm nóng lại trong ký túc xá của chú."
Phó Vĩ Bác hồn nhiên cười với em ba: “Chúng ta để xe bò ngoài sân, gọi bọn trẻ dậy ăn cơm đi.”
Phó Vĩ Luân cong môi, cười rồi thở dài: “Anh ơi, em vẫn chưa ăn gì. Hơn nữa, hai đứa nhỏ đi tàu ba ngày ba đêm đã mệt mỏi rồi, để chúng ngủ thêm một chút đi.”
“Này, chú nói đúng, để bọn trẻ ngủ nhiều hơn đi.” Phó Vĩ Bác gãi đầu.
“Vậy thì... chú ba, chú mang hộp cơm về ký túc xá, anh với chú chờ thêm một chút. Sáng ra ba đã vội vã đuổi anh ra ngoài, cũng chưa kịp ăn gì.”
Phó Vĩ Luân gật đầu với anh cả, đưa tay nhận lấy hộp cơm: "Anh, anh theo sau em, để xe trong sân, rồi chúng ta đi bộ đến đó."
“Được… chú ba, xe bò có thể vào trong sân được không?”
"Không sao đâu, em chỉ cần nói với người gác cửa thôi."
Anh ấy đi đến phòng của người gác cổng, ở trong đó đứng nói vài câu rồi vẫy tay ra hiệu cho Phó Vĩ Bác bước vào.
Xe bò được buộc vào gốc cây ở góc sân, để người ngoài không bị ảnh hưởng. Hai người đến một nhà hàng quốc doanh mua mấy cái bánh bao nhân thịt ăn sáng.
Khách sạn cách ký túc xá huyện khoảng bốn năm dặm.
Trên đường về, hai anh em trò chuyện và đi bộ khoảng nửa tiếng mới về tới ký túc xá.
Lúc này mặt trời vừa mới mọc.
Lúc trở về, trên tay cầm mấy cái bánh bao, đến cửa thì đưa hai cái bánh bao cho chú Vương, người gác cửa.
Người bảo vệ này là một ông già đã ngoài sáu mươi, ông ấy đã canh gác ở đây được vài năm, không ai biết trước đây ông đã làm gì. Họ chỉ biết ông ấy họ Vương nên đều gọi là chú Vương. Là một ông già gầy gò, nhìn chiếc bánh bao trong tay, mỉm cười cắn một miếng: “Ừm... nhân thịt... ngon quá!!!"
"Bí thư Phó này thật là một người tốt."
Diêm Vương thì dễ thấy, nhưng tiểu quỷ thì khó đối phó.
Mặc dù những người gác cổng không phải là những người có chức vụ lớn gì nhưng thường thì những người nhỏ bé này lại đóng vai trò quan trọng trong một số việc lớn.
Đương nhiên, tất cả đều là chuyện sau này, đây chỉ là Phó Vĩ Luân tùy tiện làm một việc tốt nho nhỏ mà thôi.
Hai anh em trở lại phòng bên cạnh, Phó Dục vẫn đang ngủ say.
“Bốp……”
Một âm thanh giòn vang...
Phó Vĩ Bác tiến lên vỗ mặt gọi cậu ấy tỉnh lại: “Con trai, dậy ăn cơm đi.”
Phó Dục bị cưỡng ép tỉnh lại, nhìn khuôn mặt tươi cười của ba mình trước mặt, trong lòng cảm thấy bất lực...
Cũng may người này là ba ruột của cậu, nếu không thì nhiều lần cậu ấy đã nghĩ mình bị hành hung.
Mặc quần áo xong, cậu ấy xoa đầu mình vì vẫn còn hơi choáng váng do chưa tỉnh ngủ.
Giọng cậu ấy lúc vừa mới tỉnh dậy còn có chút khàn khàn: “Sao ba đến sớm thế?”
Phó Vĩ Bác nói: "Còn sớm sao? Ba và chú ba của con đều đã ra ngoài ăn sáng xong rồi mới trở về đấy."
Nói xong, anh ấy đẩy cậu ra ngoài, nói: "Ra ngoài dọn dẹp đi, sáng nay mẹ con làm món bánh bao, để ba đi hâm nóng."
“Trong khi hai đứa nhỏ còn ngủ thì em đi mua đồ ăn.”
Phó Vĩ Luân bước tới và nói: "Anh cả, sao anh lại đến sớm thế?"
“Không cần mua nữa, anh mang đến đây rồi!” Phó Vĩ Bác vừa nói vừa lấy ra hai hộp cơm bằng nhôm từ xe bò: “Ba đã đánh thức anh lúc bốn giờ và bảo anh đi đón mọi người. Đây là bánh bao, sáng sớm chị dâu em dậy làm."
Nói xong anh ấy chạm tay vào đáy hộp cơm trưa.
"Này, ở đây... hơi lạnh. Lát nữa anh sẽ hâm nóng lại trong ký túc xá của chú."
Phó Vĩ Bác hồn nhiên cười với em ba: “Chúng ta để xe bò ngoài sân, gọi bọn trẻ dậy ăn cơm đi.”
Phó Vĩ Luân cong môi, cười rồi thở dài: “Anh ơi, em vẫn chưa ăn gì. Hơn nữa, hai đứa nhỏ đi tàu ba ngày ba đêm đã mệt mỏi rồi, để chúng ngủ thêm một chút đi.”
“Vậy thì... chú ba, chú mang hộp cơm về ký túc xá, anh với chú chờ thêm một chút. Sáng ra ba đã vội vã đuổi anh ra ngoài, cũng chưa kịp ăn gì.”
Phó Vĩ Luân gật đầu với anh cả, đưa tay nhận lấy hộp cơm: "Anh, anh theo sau em, để xe trong sân, rồi chúng ta đi bộ đến đó."
“Được… chú ba, xe bò có thể vào trong sân được không?”
"Không sao đâu, em chỉ cần nói với người gác cửa thôi."
Anh ấy đi đến phòng của người gác cổng, ở trong đó đứng nói vài câu rồi vẫy tay ra hiệu cho Phó Vĩ Bác bước vào.
Xe bò được buộc vào gốc cây ở góc sân, để người ngoài không bị ảnh hưởng. Hai người đến một nhà hàng quốc doanh mua mấy cái bánh bao nhân thịt ăn sáng.
Khách sạn cách ký túc xá huyện khoảng bốn năm dặm.
Lúc này mặt trời vừa mới mọc.
Lúc trở về, trên tay cầm mấy cái bánh bao, đến cửa thì đưa hai cái bánh bao cho chú Vương, người gác cửa.
Người bảo vệ này là một ông già đã ngoài sáu mươi, ông ấy đã canh gác ở đây được vài năm, không ai biết trước đây ông đã làm gì. Họ chỉ biết ông ấy họ Vương nên đều gọi là chú Vương. Là một ông già gầy gò, nhìn chiếc bánh bao trong tay, mỉm cười cắn một miếng: “Ừm... nhân thịt... ngon quá!!!"
"Bí thư Phó này thật là một người tốt."
Diêm Vương thì dễ thấy, nhưng tiểu quỷ thì khó đối phó.
Mặc dù những người gác cổng không phải là những người có chức vụ lớn gì nhưng thường thì những người nhỏ bé này lại đóng vai trò quan trọng trong một số việc lớn.
Hai anh em trở lại phòng bên cạnh, Phó Dục vẫn đang ngủ say.
“Bốp……”
Một âm thanh giòn vang...
Phó Vĩ Bác tiến lên vỗ mặt gọi cậu ấy tỉnh lại: “Con trai, dậy ăn cơm đi.”
Phó Dục bị cưỡng ép tỉnh lại, nhìn khuôn mặt tươi cười của ba mình trước mặt, trong lòng cảm thấy bất lực...
Cũng may người này là ba ruột của cậu, nếu không thì nhiều lần cậu ấy đã nghĩ mình bị hành hung.
Mặc quần áo xong, cậu ấy xoa đầu mình vì vẫn còn hơi choáng váng do chưa tỉnh ngủ.
Giọng cậu ấy lúc vừa mới tỉnh dậy còn có chút khàn khàn: “Sao ba đến sớm thế?”
Phó Vĩ Bác nói: "Còn sớm sao? Ba và chú ba của con đều đã ra ngoài ăn sáng xong rồi mới trở về đấy."
Nói xong, anh ấy đẩy cậu ra ngoài, nói: "Ra ngoài dọn dẹp đi, sáng nay mẹ con làm món bánh bao, để ba đi hâm nóng."
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
