0 chữ
Chương 36
Chương 13: Trước khi rời đi 2
Anh cả không để cô giúp mà tự mình dọn đồ tới đó.
Sau khi rời khỏi cổng trạm phế liệu, cậu ấy bảo Phó Hiểu đợi vài phút, sau đó một mình về nhà lấy gói hàng cần gửi bưu điện tới.
Sau khi Phó Dục rời đi, cô tìm thấy một tảng đá lớn ở lối vào chỗ con hẻm cạnh trạm phế liệu và ngồi đợi.
Cô nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà bên cạnh nhưng ban đầu cô không để ý.
“Anh Hổ, tối nay mấy giờ chúng ta bắt đầu?”
"Chín giờ, khi mọi người đã ngủ hết."
"Đại ca của tôi ơi, thật sự có nhiều vàng như vậy sao? Liệu tin tức lần này có thể sai không?"
"Vàng ư?" Phó Hiểu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được hai chữ này liền mở mắt ra, bản năng được kích hoạt, dùng dị năng hệ tinh thần chăm chú lắng nghe lời nói của đối phương.
Cô nghe thấy giọng nói được gọi người kia là anh Hổ trở nên phấn khích.
"Cái này làm sao mà giả được? Tên giám đốc nhà máy thép chết tiệt đó tham lam quá. Tao đã tận mắt chứng kiến
hàng chục chiếc hộp được chuyển ra khỏi nhà hắn. Cho dù không phải là vàng thì cũng vẫn là đồ có giá trị."
"Đại ca, cuối cùng thì chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?"
"Thằng nhóc này đừng suy nghĩ nhiều quá, tao cho mày năm trăm tệ, số tiền này đủ để mày xây nhà ở quê nhà và cưới một người vợ."
"Đại ca, năm trăm tệ so với mười mấy hộp đồ giá trị kia, có chút hơi ít."
"Mày biết cái gì? Những thùng đồ này vốn là phải mang đi sung vào công quỹ, là bởi vì có người muốn tham ô nhưng không muốn ra mặt, cho nên mới đưa ra ngoài, tạo cơ hội cho mình.”
“Mày suy nghĩ xem, nếu không có người ở trên tham ô thì giờ này mấy thứ đó sẽ nằm trong Ủy ban Cách mạng, với hàng chục con mắt đang nhòm ngó. Những người đó đều là người có tên tuổi, không có họ thì còn lâu mới có phần cho anh em chúng ta!"
Đàn em cảm thấy vô cùng lạ lùng.
"Anh Hổ, tại sao anh lại chọn phải việc phiền toái như vậy? Đã có người ở trên giúp đỡ rồi thì sau đó cứ truyền xuống dưới là được chứ sao?"
"Hừm, những quan chức này có quá nhiều mưu mô toan tính trong lòng! Không phải dạng xởi lởi rộng rãi đâu!”
Phó Hiểu thầm nghĩ: Giám đốc nhà máy thép, hơn chục thùng vàng.
Kết hợp với những gì họ nói, rõ ràng có người muốn ăn cắp số tiền tham ô kia.
Chậc!! Có quá nhiều tên cặn bã.
Dù cô biết chuyện này thì cũng không thể trực tiếp gọi báo cảnh sát vì cô không thể biết được chuyện này có liên quan đến những ai.
Chỉ cần nghĩ đến việc những người này quang minh chính đại vận chuyển, cướp đồ từ Uỷ ban Cách mạng thì cũng chứng minh được rằng họ có gan lớn. Gan lớn như vậy thì nhất định là đang nắm trong ta quyền lực không nhỏ.
Cho dù cậu ba biết được chuyện này, nhưng mà cậu chỉ là một bí thư huyện, nếu rút dây động rừng với một con rắn địa phương trên đất của người khác, kết cục có lẽ sẽ chẳng khác gì bia đỡ đạn.
Vì vậy, chuyện này không thể lộ tên tuổi để người ta nắm thóp được.
Tuy nhiên, vì có một con bọ ngựa đang rình rập con ve sầu nên cô sẽ là con chim vàng anh đứng sau chờ đợi!!!
Thay vì để số tiền kia cho bọn bại hoại cặn bã, tốt hơn hết là cô nên lấy được nó và đi làm thêm một vài việc tốt nữa.
Ủy ban Cách mạng, chín giờ, cô bí mật ghi lại những điểm mấu chốt trong đầu mình.
Từ xa cô nhìn thấy Phó Dục đẩy gói hàng về hướng này nên bình tĩnh đứng lên đi đón.
Cả hai đến bưu điện và với sự giúp đỡ của nhân viên ở đó, họ đã gửi thành công gói hàng về quê.
Sau khi rời khỏi cổng trạm phế liệu, cậu ấy bảo Phó Hiểu đợi vài phút, sau đó một mình về nhà lấy gói hàng cần gửi bưu điện tới.
Sau khi Phó Dục rời đi, cô tìm thấy một tảng đá lớn ở lối vào chỗ con hẻm cạnh trạm phế liệu và ngồi đợi.
Cô nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà bên cạnh nhưng ban đầu cô không để ý.
“Anh Hổ, tối nay mấy giờ chúng ta bắt đầu?”
"Chín giờ, khi mọi người đã ngủ hết."
"Đại ca của tôi ơi, thật sự có nhiều vàng như vậy sao? Liệu tin tức lần này có thể sai không?"
"Vàng ư?" Phó Hiểu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được hai chữ này liền mở mắt ra, bản năng được kích hoạt, dùng dị năng hệ tinh thần chăm chú lắng nghe lời nói của đối phương.
Cô nghe thấy giọng nói được gọi người kia là anh Hổ trở nên phấn khích.
hàng chục chiếc hộp được chuyển ra khỏi nhà hắn. Cho dù không phải là vàng thì cũng vẫn là đồ có giá trị."
"Đại ca, cuối cùng thì chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?"
"Thằng nhóc này đừng suy nghĩ nhiều quá, tao cho mày năm trăm tệ, số tiền này đủ để mày xây nhà ở quê nhà và cưới một người vợ."
"Đại ca, năm trăm tệ so với mười mấy hộp đồ giá trị kia, có chút hơi ít."
"Mày biết cái gì? Những thùng đồ này vốn là phải mang đi sung vào công quỹ, là bởi vì có người muốn tham ô nhưng không muốn ra mặt, cho nên mới đưa ra ngoài, tạo cơ hội cho mình.”
“Mày suy nghĩ xem, nếu không có người ở trên tham ô thì giờ này mấy thứ đó sẽ nằm trong Ủy ban Cách mạng, với hàng chục con mắt đang nhòm ngó. Những người đó đều là người có tên tuổi, không có họ thì còn lâu mới có phần cho anh em chúng ta!"
"Anh Hổ, tại sao anh lại chọn phải việc phiền toái như vậy? Đã có người ở trên giúp đỡ rồi thì sau đó cứ truyền xuống dưới là được chứ sao?"
"Hừm, những quan chức này có quá nhiều mưu mô toan tính trong lòng! Không phải dạng xởi lởi rộng rãi đâu!”
Phó Hiểu thầm nghĩ: Giám đốc nhà máy thép, hơn chục thùng vàng.
Kết hợp với những gì họ nói, rõ ràng có người muốn ăn cắp số tiền tham ô kia.
Chậc!! Có quá nhiều tên cặn bã.
Dù cô biết chuyện này thì cũng không thể trực tiếp gọi báo cảnh sát vì cô không thể biết được chuyện này có liên quan đến những ai.
Chỉ cần nghĩ đến việc những người này quang minh chính đại vận chuyển, cướp đồ từ Uỷ ban Cách mạng thì cũng chứng minh được rằng họ có gan lớn. Gan lớn như vậy thì nhất định là đang nắm trong ta quyền lực không nhỏ.
Vì vậy, chuyện này không thể lộ tên tuổi để người ta nắm thóp được.
Tuy nhiên, vì có một con bọ ngựa đang rình rập con ve sầu nên cô sẽ là con chim vàng anh đứng sau chờ đợi!!!
Thay vì để số tiền kia cho bọn bại hoại cặn bã, tốt hơn hết là cô nên lấy được nó và đi làm thêm một vài việc tốt nữa.
Ủy ban Cách mạng, chín giờ, cô bí mật ghi lại những điểm mấu chốt trong đầu mình.
Từ xa cô nhìn thấy Phó Dục đẩy gói hàng về hướng này nên bình tĩnh đứng lên đi đón.
Cả hai đến bưu điện và với sự giúp đỡ của nhân viên ở đó, họ đã gửi thành công gói hàng về quê.
1
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
