TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Hai người từ nhỏ đã cãi nhau như cơm bữa, kiểu “oan gia ngõ hẹp”, mà lại chẳng thể dứt ra được. Trong mắt Giang Ngạo Nhi, hai người đó chính là định mệnh của nhau, chỉ là Điền Mật chưa chịu thừa nhận. Chờ đến khi cô thực sự hiểu tình yêu là gì, rất có thể người cô thích… chính là Thẩm Đào.

Chỉ tiếc là Đỗ Hùng lại chen vào giữa, không để cho cô có thời gian suy nghĩ kỹ. Bây giờ, Giang Ngạo Nhi chỉ hy vọng Thẩm Đào đủ nhạy cảm để nhận ra nguy cơ, đừng để đến khi mất rồi mới thấy hối hận.

“Thôi, đừng nói mấy chuyện bực mình nữa.” – Giang Ngạo Nhi nói: “Tớ phải qua tổ sửa chữa bảo dưỡng máy móc đây. Trưa nay chờ tớ cùng đi ăn nhé.”

“Ừ, cậu làm việc cẩn thận đấy.”

“Biết rồi. Cậu cũng vậy.”

Tuy tính cách Giang Ngạo Nhi có phần tùy tiện, thẳng thắn, nhưng cô là công nhân kỹ thuật bảo trì bậc ba, cực kỳ có năng lực trong xưởng. Giống như Điền Mật, cô cũng rất thích học hành, nhưng vì hoàn cảnh nên không được học tiếp lên cấp ba. Mới mười bốn tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô đã thi vào Nhà máy Thuốc lá Thanh Thành, trở thành nữ công nhân danh giá.

Năm nay mới mười tám, nhưng cô đã thành thạo hơn một nửa quy trình sửa chữa máy móc trong xưởng. Nếu cô là con trai, Đỗ Hùng chắc chắn chẳng dễ gì mà ngồi lên được chức xưởng trưởng – vì cô sẽ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của anh ta.

Chỉ tiếc, cô là con gái, mà để so kè với một người như Đỗ Hùng, cô phải cố gắng gấp đôi, thậm chí gấp ba.

So với Điền Mật, công việc của Giang Ngạo Nhi nặng nhọc và áp lực hơn nhiều. Trước đó không lâu, một đàn em của cô trong tổ sửa chữa đã bị kẹp mất hai ngón tay do lơ đễnh trong lúc làm việc. Sau tai nạn ấy, Ngạo Nhi càng cẩn thận hơn, làm việc nghiêm túc tuyệt đối, không cho phép mình lơ là dù chỉ một giây.

Điền Mật hiểu điều đó, nên trong ca làm, cô tuyệt đối không quấy rầy Ngạo Nhi.

Một mình làm việc trong xưởng, Điền Mật vẫn bị Đỗ Hùng tìm cớ đến “hỏi han” đôi ba lần. Nhưng cô luôn tỏ rõ thái độ phớt lờ, không nói với anh ta đến nửa câu thừa.

Thấy tỏ tình mãi không ăn thua, Đỗ Hùng bắt đầu viện cớ công việc, yêu cầu Điền Mật lên văn phòng nói chuyện. Khi ấy, cô đang lái xe nâng chuẩn bị chuyển hàng. Anh ta giống như một con ruồi vo ve bên tai cô suốt, không chịu buông tha.

Bị anh ta quấy rầy ngay từ sáng sớm, lại thấy cái thái độ lì lợm vô sỉ kia, Điền Mật đột nhiên nổi giận.

“Đỗ Hùng! Anh bị làm sao thế hả?! Tôi chỉ là một công nhân lái xe nâng, có gì cần phải lên văn phòng ‘trao đổi công việc’ với anh chứ? Anh có biết xấu hổ không? Còn đứng chắn đường tôi nữa – có tin là tôi tông chết anh không?”

Dứt lời, cô đạp ga tăng tốc, như thể thật sự muốn đâm bay cái tên dai như đỉa kia. Đỗ Hùng không ngờ cô gái hay cười dịu dàng lại có thể nổi trận lôi đình đến vậy, hoảng hốt vội tránh sang một bên.

Điền Mật thấy anh né, càng tăng tốc mạnh hơn. Khi xe lướt ngang qua người Đỗ Hùng, cô còn ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường. Ánh nhìn ấy, như thể đang nói: “Đồ vô dụng, biến ngay cho khuất mắt!”

Bị ánh mắt ấy đâm trúng, trong lòng Đỗ Hùng dấy lên một ngọn lửa khó hiểu. Anh ta càng nhìn cô càng thấy... hấp dẫn.

Liếʍ đôi môi khô khốc, tay ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, Đỗ Hùng cảm thấy bóng lưng Điền Mật sao mà đẹp đến nhức nhối.

"Trên đời này sao lại có người con gái hoàn hảo đến thế?" – Anh ta nghĩ. Gặp được cô khi mình đang ở độ tuổi sung mãn nhất, đúng là ông trời đã ưu ái!

“Anh Hùng, anh không sao chứ?”

Thấy anh đứng như trời trồng một chỗ, không nhúc nhích, đám đàn em tưởng anh bị Điền Mật tông thật, liền cuống cuồng chạy lại.

“Trời ạ! Cô ta điên rồi à? Dám lái xe đâm vào anh! Không thể để yên chuyện này đâu. Đi, chúng ta tới phòng y tế rồi báo với cấp trên. Hôm nay mà không bắt Điền Mật xin lỗi đàng hoàng thì không xong đâu!”

11

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.