0 chữ
Chương 5
Chương 5
Chờ đám người lực lưỡng rút hết, đám hóng chuyện cũng giải tán dần. Điền Mật cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, đôi chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống xe nâng.
Cô vốn rất ít khi gây mâu thuẫn với ai, nay nổi trận lôi đình một trận ra trò, còn chẳng biết người ta có sợ cô không – chỉ biết rằng tim cô đập loạn, mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
“Phì, nhìn bộ dạng cậu kìa!” – Giang Ngạo Nhi ngồi xuống bên cạnh, cười khẩy trêu chọc: “Cứ tưởng mạnh mẽ thế nào, cuối cùng chỉ mới cãi nhau vài câu đã mệt như sắp xỉu.”
“Cậu nghĩ tớ muốn vậy chắc…” – Điền Mật thở dài, giọng mềm như bún – “Cậu cũng biết rồi mà, mỗi lần kích động là tớ chỉ muốn khóc…”
Đúng vậy, Điền Mật là kiểu người dễ xúc động, nước mắt chẳng mấy khi chịu ở yên. Mỗi lần cảm xúc dâng trào quá mức, là cô lại rơm rớm không kiểm soát được. Chính vì điều này, trong xưởng ai cũng biết cô là “tiểu khóc nhè”, mấy người lớn tuổi nhìn cô là muốn che chở, nên vô thức đối xử với cô rất dịu dàng.
“Tớ đã nhịn họ mấy ngày nay rồi. Từ hồi năm ngoái, sau cái buổi giao lưu do phó xưởng trưởng tổ chức, Đỗ Hùng cứ như bị điên vậy. Tớ làm ở đây được một năm, đếm không ra nổi nói với anh ta nổi mười câu. Ấy thế mà đùng một cái, anh ta tự nhận tớ là vợ sắp cưới. Thật sự quá đáng sợ!” – Điền Mật nói, giọng mang theo sự khó hiểu.
Giang Ngạo Nhi vẫn cười, không nén được: “Cậu đúng là trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã rõ rồi. Tớ đã bảo mà cậu không tin – trong xưởng, nam đồng nghiệp nào còn độc thân cũng đều thích cậu, chỉ là cậu không nhận ra thôi.”
Quả thật, Điền Mật xinh đẹp, nhưng lại không hề ý thức được điều đó, cũng chưa từng lợi dụng ngoại hình để làm bất cứ điều gì. Dù có bao nhiêu người theo đuổi, cô vẫn chỉ thản nhiên đáp: “Không đến mức đâu.”
Thật ra, cô không phải khiêm tốn xã giao mà là nghĩ như vậy thật. Trong nhà cô còn có một chị gái sinh đôi – Điền Tâm, nổi bật và rực rỡ như một đoá hoa hồng đỏ bung nở. Trái ngược với cô em gái trầm lặng, Điền Tâm là người rực rỡ, hướng ngoại, mạnh mẽ, khiến ai gặp cũng phải ngoái đầu.
“Thôi, không chọc cậu nữa. Mau xoa đầu tớ đi, chia cho tớ một nửa vận đào hoa của cậu.”
“Được!” – Điền Mật đang buồn rầu cũng bật cười theo, dịu dàng xoa đầu Ngạo Nhi.
Trong xưởng, Giang Ngạo Nhi vốn nổi tiếng vì làm việc năng nổ. Nhưng với chuyện tình cảm thì lại cực kỳ nan giải. Trong mắt Điền Mật, Ngạo Nhi chẳng hề xấu. Cô có gương mặt sắc nét, dáng người cao gầy cân đối, làn da ngăm khỏe khoắn, kiểu mỹ nữ cá tính hoang dã. Tiếc rằng, đàn ông lại sợ nên chỉ dám đứng xa mà ngắm.
"Ngạo Nhi, giá như cậu là đàn ông, thì hai đứa mình cưới nhau luôn cho xong, khỏi phải lo gì cả.”
“Được đấy, đến lúc đó để cậu sinh cho tớ một cô con gái thật xinh đẹp. Tớ nghĩ kỹ rồi, con gái mình sẽ đặt tên là Giang Điềm Điềm.”
“Phì… tớ chỉ nói đùa thôi mà, ai ngờ cậu còn lên cả kế hoạch nuôi con.”
“Tớ ế tới nơi rồi còn gì! Có cơ hội lập gia đình nào sao lại bỏ qua được!”
Giang Ngạo Nhi nói tỉnh bơ, khiến Điền Mật cười đến không thẳng nổi lưng. Cả hai vừa cười đùa, vừa nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng quay về chủ đề chính.
Giang Ngạo Nhi nghiêm mặt lại: “Mật Mật, cậu tính sao đây? Đỗ Hùng trông có vẻ nghiêm túc đấy, e là không thể kéo dài thêm được lâu đâu.”
Năm ngoái, buổi "giao lưu bạn bè" do phó xưởng trưởng tổ chức, vốn là để mai mối các cán bộ nòng cốt trong xưởng. Mà Đỗ Hùng thì đúng là trung tâm của mọi kỳ vọng. Miễn anh ta thích ai, cả xưởng sẽ dốc sức tác thành.
Điền Mật cũng hiểu: Cô không phải đối thủ của Đỗ Hùng. Nếu không nghỉ việc, thì không thể thoát khỏi sự đeo bám của anh ta. Càng tệ hơn, vì có Đỗ Hùng “canh” ở đó, những nam đồng nghiệp khác cũng không dám bén mảng.
Nói trắng ra: Đây là một mớ rắc rối, nếu không tìm cách dứt ra, cô sẽ ngày càng bị cuốn sâu hơn.
“Tớ cũng không biết nữa…” – Điền Mật dựa đầu lên vô-lăng, giọng có chút mất phương hướng. “Cậu biết mà, tớ thích đọc sách. Tớ luôn hy vọng sẽ tìm được một người có thể tâm đầu ý hợp, cùng nhau trưởng thành. Nhưng Đỗ Hùng không phải người như vậy. Anh ta học hết tiểu học, nói trắng ra là chỉ vừa đủ vượt qua mù chữ. Giữa tụi tớ không có tiếng nói chung.”
“Tớ không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết quanh quẩn bếp núc. Tớ muốn học đại học, muốn trở thành bác sĩ.”
Cô vốn rất ít khi gây mâu thuẫn với ai, nay nổi trận lôi đình một trận ra trò, còn chẳng biết người ta có sợ cô không – chỉ biết rằng tim cô đập loạn, mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
“Phì, nhìn bộ dạng cậu kìa!” – Giang Ngạo Nhi ngồi xuống bên cạnh, cười khẩy trêu chọc: “Cứ tưởng mạnh mẽ thế nào, cuối cùng chỉ mới cãi nhau vài câu đã mệt như sắp xỉu.”
“Cậu nghĩ tớ muốn vậy chắc…” – Điền Mật thở dài, giọng mềm như bún – “Cậu cũng biết rồi mà, mỗi lần kích động là tớ chỉ muốn khóc…”
Đúng vậy, Điền Mật là kiểu người dễ xúc động, nước mắt chẳng mấy khi chịu ở yên. Mỗi lần cảm xúc dâng trào quá mức, là cô lại rơm rớm không kiểm soát được. Chính vì điều này, trong xưởng ai cũng biết cô là “tiểu khóc nhè”, mấy người lớn tuổi nhìn cô là muốn che chở, nên vô thức đối xử với cô rất dịu dàng.
Giang Ngạo Nhi vẫn cười, không nén được: “Cậu đúng là trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã rõ rồi. Tớ đã bảo mà cậu không tin – trong xưởng, nam đồng nghiệp nào còn độc thân cũng đều thích cậu, chỉ là cậu không nhận ra thôi.”
Quả thật, Điền Mật xinh đẹp, nhưng lại không hề ý thức được điều đó, cũng chưa từng lợi dụng ngoại hình để làm bất cứ điều gì. Dù có bao nhiêu người theo đuổi, cô vẫn chỉ thản nhiên đáp: “Không đến mức đâu.”
“Thôi, không chọc cậu nữa. Mau xoa đầu tớ đi, chia cho tớ một nửa vận đào hoa của cậu.”
“Được!” – Điền Mật đang buồn rầu cũng bật cười theo, dịu dàng xoa đầu Ngạo Nhi.
Trong xưởng, Giang Ngạo Nhi vốn nổi tiếng vì làm việc năng nổ. Nhưng với chuyện tình cảm thì lại cực kỳ nan giải. Trong mắt Điền Mật, Ngạo Nhi chẳng hề xấu. Cô có gương mặt sắc nét, dáng người cao gầy cân đối, làn da ngăm khỏe khoắn, kiểu mỹ nữ cá tính hoang dã. Tiếc rằng, đàn ông lại sợ nên chỉ dám đứng xa mà ngắm.
“Được đấy, đến lúc đó để cậu sinh cho tớ một cô con gái thật xinh đẹp. Tớ nghĩ kỹ rồi, con gái mình sẽ đặt tên là Giang Điềm Điềm.”
“Phì… tớ chỉ nói đùa thôi mà, ai ngờ cậu còn lên cả kế hoạch nuôi con.”
“Tớ ế tới nơi rồi còn gì! Có cơ hội lập gia đình nào sao lại bỏ qua được!”
Giang Ngạo Nhi nói tỉnh bơ, khiến Điền Mật cười đến không thẳng nổi lưng. Cả hai vừa cười đùa, vừa nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng quay về chủ đề chính.
Giang Ngạo Nhi nghiêm mặt lại: “Mật Mật, cậu tính sao đây? Đỗ Hùng trông có vẻ nghiêm túc đấy, e là không thể kéo dài thêm được lâu đâu.”
Năm ngoái, buổi "giao lưu bạn bè" do phó xưởng trưởng tổ chức, vốn là để mai mối các cán bộ nòng cốt trong xưởng. Mà Đỗ Hùng thì đúng là trung tâm của mọi kỳ vọng. Miễn anh ta thích ai, cả xưởng sẽ dốc sức tác thành.
Điền Mật cũng hiểu: Cô không phải đối thủ của Đỗ Hùng. Nếu không nghỉ việc, thì không thể thoát khỏi sự đeo bám của anh ta. Càng tệ hơn, vì có Đỗ Hùng “canh” ở đó, những nam đồng nghiệp khác cũng không dám bén mảng.
Nói trắng ra: Đây là một mớ rắc rối, nếu không tìm cách dứt ra, cô sẽ ngày càng bị cuốn sâu hơn.
“Tớ cũng không biết nữa…” – Điền Mật dựa đầu lên vô-lăng, giọng có chút mất phương hướng. “Cậu biết mà, tớ thích đọc sách. Tớ luôn hy vọng sẽ tìm được một người có thể tâm đầu ý hợp, cùng nhau trưởng thành. Nhưng Đỗ Hùng không phải người như vậy. Anh ta học hết tiểu học, nói trắng ra là chỉ vừa đủ vượt qua mù chữ. Giữa tụi tớ không có tiếng nói chung.”
“Tớ không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết quanh quẩn bếp núc. Tớ muốn học đại học, muốn trở thành bác sĩ.”
13
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
