TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

“Thôi thôi thôi!” – Điền Đại Ngưu quýnh quáng bịt miệng vợ, mồ hôi túa ra.

Trời ơi! Cái miệng vợ anh đúng là bom nguyên tử!

Không biết ngại, không biết ngừng, ai ở đó cũng không quan tâm, nói là nói!

May mà ông nội và Điền Mật đều không phải dạng buôn chuyện.

Chứ để hàng xóm nghe được: vợ mặc quần hoa, chồng mê quần hoa, thì mất mặt đi đâu cho hết!

Thu Hà bị chặn miệng, vùng ra vỗ tay cái “bốp”:

“Anh đúng là vô dụng! Tôi gả cho anh 26 năm, chưa từng được anh mua cho thứ gì ra hồn! Đồng hồ không có, nhẫn không, vòng không!”

“Tết Đoan Ngọ, cái chỉ đỏ cũng phải tự tôi xoắn!”

“Hôm nay tôi mang cái đồng hồ này. Về nhà, tôi sẽ đeo luôn bộ trang sức vàng – vòng, dây chuyền, nhẫn! Tôi...”

Đến đây thì tự cắn lưỡi ngừng lại.

Cả hai quay phắt về phía Điền Mật.

Thu Hà cười gượng:

“Ha... ha...”

Vì sao ư?

Vì... bộ trang sức vàng đó là Đỗ Hùng mua.

Và trước khi Điền Mật bỏ nhà ra đi, đã yêu cầu mẹ phải trả lại hết.

Hồi đó để dỗ con gái, Thu Hà gật đầu cái rụp.

Nhưng... nói là một chuyện, làm là chuyện khác.

Đó là vàng!

Vàng lấp lánh, tinh xảo, nặng tay!

Thu Hà mơ ước suốt nửa đời người, giờ có người tặng, sao nỡ trả lại?

Bà định chờ con quên, hoặc chờ Thẩm Đào mua món nào khác đẹp hơn, thì mới hoàn trả lại cho Đỗ Hùng.

Kế hoạch đang suôn sẻ, ai ngờ bị ông chồng dở hơi phá bĩnh!

Lỡ miệng trước mặt Điền Mật rồi, giờ muốn rút lại cũng không xong...“Ha ha...”

Thu Hà trừng mắt lườm chồng một cái, rồi quay sang cười giả lả với Điền Mật, định lấp liếʍ cho qua:

“Mật Mật à, mẹ nói linh tinh thôi. Cái bộ trang sức đó mẹ chỉ... giữ lại để ngắm thôi, tuyệt đối không mang ra ngoài đâu. Ha ha...”

Rồi bà còn cố gắng biện minh:

“Mẹ đâu có nói không giữ lời. Chẳng qua là nhận trước, trả sau thì có hơi... mất mặt chút xíu. Mẹ định chờ Đỗ Hùng có chuyện vui, rồi nhân dịp đó trả đồ luôn, như vậy không ai nói gì được.”

Nghe là biết đang kiếm cớ.

“Tùy mẹ.” – Điền Mật lắc đầu. Cô chẳng buồn tranh cãi nữa.

Thêm một món nợ.

Cũng may đây là món nợ còn có thể trả lại đúng người.

Thu Hà không chịu đem trả? Được.

Vài hôm nữa, cô sẽ tự đi trả.

Dù là Thẩm Đào hay Đỗ Hùng, chuyện cũng phải giải quyết hết cho dứt điểm.

Dù sao, chỉ cần ngày mai mẹ cô thấy được quyết tâm của cô, thì hôm nay không nhất thiết phải cãi nhau.

Điền Mật từ trước tới giờ là người có nguyên tắc.

Chính vì vậy, khi cô bỗng dưng trở nên dễ nói chuyện, chịu nhường nhịn, thì không những không khiến Thu Hà yên tâm... mà ngược lại, bà bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Con gái à, nếu con đang giận mẹ thì cứ nói ra. Đừng giấu trong lòng, không tốt đâu.” – Thu Hà dè dặt mở lời.

Lần đầu tiên trong đời, bà mong con gái phản nghịch một chút còn hơn im lặng như vậy.

Vậy mà... Điền Mật vẫn cứ nhẹ nhàng.

“Con không giận gì đâu. Mẹ, con hơi mệt rồi. Mình về nhà đi.”

Ông nội sống một mình, phòng chật lắm, không thể chứa hai người.

Bây giờ ông đã về, cô đương nhiên phải về nhà.

Trước khi tới đây, Thu Hà đã chuẩn bị tinh thần:

Nếu không được dỗ ngọt thì sẽ khóc lóc, mà không được nữa thì sẽ đe dọa.

Bà có cả một bộ kịch bản để “dụ” con gái về nhà.

Vậy mà chưa kịp tung chiêu nào, Điền Mật lại chủ động muốn về.

Không đúng rồi.

Thật sự không ổn chút nào.

Thu Hà thử dò hỏi vài câu, nhưng Điền Mật chỉ lặp lại: “Con mệt”, “Con buồn ngủ”, “Con muốn về nghỉ” –

Bề ngoài không có gì bất thường, nhưng chính sự bình thường ấy lại là điều bất thường nhất.

Vì Điền Mật không phải kiểu người như vậy.

Cô bé này từ nhỏ đã rất cứng đầu.

Ít khi nổi nóng, nhưng một khi đã tức giận thì ai nói cũng không nghe.

Như vụ Thẩm Đào, bất kể anh ta làm gì, Điền Mật cũng không mềm lòng.

Vì đơn giản, anh ta từng làm cô tổn thương.

Lần này con bé bỏ nhà đi, chứng tỏ là giận thật rồi.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, Thu Hà cũng mường tượng được mấy ngày qua con gái đã bị giày vò thế nào.

Theo lý, lần này con bé giận như vậy, thì có dỗ kiểu gì cũng không lay chuyển nổi.

Nhưng hiện tại...

Nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng bình tĩnh lạ thường của con gái, Thu Hà cảm thấy bất an sâu sắc.

Có gì đó sai sai.

Bà liếc mắt sang chồng, định nhờ hỗ trợ.

Nhưng Điền Đại Ngưu thì... vẫn đang hí hoáy hong giày cho con bên bếp lò, mặt mũi ngây ngô y như cái tên.

Đúng là gã đàn ông vụng về!

Ở với nhau bao nhiêu năm rồi mà vẫn không học được cách nhìn sắc mặt đoán ý vợ!

Thu Hà chỉ muốn... đập cho một trận.

13

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.