0 chữ
Chương 18
Chương 18: Có người chịu lấy cậu Giản ư?
Dặn dò tổng đài đừng chuyển tiếp điện thoại nhà nữa trong tuần này, Giản Hoài quay trở lại văn phòng, tiếp tục công việc:
“Dòng sơn này khả năng chống phân hủy dưới nước kém hơn loại trước, ghi chú lại kỹ. Thép tấm thử nghiệm áp lực tốt, nhưng độ bền vẫn chưa đạt yêu cầu. Lặn sâu 35 mét là bắt đầu biến dạng. Cần xem lại phương án chế tạo.”
Một đống số liệu, một mớ ký hiệu kỹ thuật, chứ trong đầu anh chẳng có lấy một chút hình ảnh của Điền Tâm.
Thẳng thắn mà nói, theo những gì anh hiểu về cô ấy – cô ta đời nào chịu cưới anh. Nếu có ngày cưới thật, chắc là trời mọc đằng tây, hoặc... cô ấy gặp rắc rối lớn, cần anh giúp.
Chứ loại hôn nhân không tình cảm, anh chẳng chờ mong.
Anh còn phải xây dựng tương lai. Lấy vợ, xây nhà, cãi nhau, sinh con – chuyện ấy để sau!
Lúc ấy, chính ủy Kiều đi ngang qua, thấy anh vẫn cắm đầu viết lách, bèn nhăn mặt:
“Cậu Giản, đủ rồi. Đi ăn cơm đi. Cả đơn vị có mỗi mình cậu hiểu hết đám kỹ sư đang nói gì, đừng để mệt quá rồi lăn ra ốm, ai lo cho bọn này!”
Ở những năm 70, người học hành đầy đủ như Giản Hoài quý hơn gấu trúc. Đại học tốt nghiệp, quân trường xuất thân, văn võ song toàn – vừa nghiên cứu được tàu, vừa huấn luyện thắng cả lính từng ra chiến trường.
Mới đầu, ai cũng nghĩ anh là công tử mặt trắng, chẳng coi ra gì.
Sau khi bị anh đấm ngã một loạt, lại thấy anh hiểu hết bản thuyết minh kỹ thuật tàu ngầm, nghe hiểu lời kỹ thuật viên, còn viết được báo cáo chuẩn như sách giáo khoa... mọi ánh mắt đều chuyển sang ngưỡng mộ.
Bây giờ, có lúc anh bận quá quên ăn, bếp còn giữ lại cho anh cái bánh bao.
Hôm nay việc ít, anh gác bút xong mới đi ăn.
“Hết giờ, tôi đi đây.” – Giản Hoài gấp tài liệu, rảo bước theo chính ủy Kiều ra nhà ăn.
Chính ủy Kiều là người có thể nói là “đa năng” nhất trong đội tàu ngầm. Ngoài việc đảm bảo sức khỏe tinh thần, tư tưởng cho lính tráng, ông còn rất có năng lực trong mấy chuyện như... mai mối, gỡ rối hôn nhân gia đình, hòa giải cặp vợ chồng nào gây gổ.
Nói trắng ra thì, ông ấy trời sinh ra để tám chuyện.
Sáng nay Giản Hoài bận túi bụi, chính ủy Kiều ráng nín lại nửa ngày, giờ nghỉ trưa mới nhịn không nổi, bèn tò mò hỏi ngay:
“Cậu thật sự định kết hôn hả? Cô ấy là ai vậy? Cũng học đại học à? Học ngành gì? Hai người quen nhau sao thế? Tôi tưởng cậu chỉ biết cắm đầu vào việc, không giống chúng tôi – bọn phàm nhân còn đầy đủ du͙© vọиɠ.”
Trong đơn vị thì chẳng có chuyện gì giấu được ai. Buổi sáng thấy Giản Hoài nghe điện thoại, đến trưa nội dung cuộc gọi đã được kể khắp nơi rồi.
Giản Hoài không thích kể chuyện riêng tư. Anh chỉ nhàn nhạt gật đầu, trả lời ngắn gọn:
“Hôn ước từ nhỏ.”
Xem như trả lời tất cả những câu hỏi kia, rồi anh quay sang ăn cơm tiếp, chẳng để ý gì tới ông chính ủy đang háo hức hóng chuyện.
Chính ủy Kiều vừa nghe ba chữ "hôn ước từ nhỏ" đã như được bật công tắc.
Trong đầu ông lập tức hiện ra hàng loạt kịch bản ly kỳ.
“Cô gái đó là kiểu gì mà chịu lấy cái cục băng công việc này?”
“Họ có tình cảm thật hay không? Có phải bị ba mẹ hai bên ép buộc không?”
“Mà sao chưa bao giờ thấy hai người viết thư cho nhau nhỉ? Rõ là... có gì mờ ám!”
Chậc chậc, không ngờ một người ưu tú như Giản Hoài, cũng có thể khiến cha mẹ phải lo sốt vó vì chuyện hôn sự. Đúng là đời chẳng ai hoàn hảo!
...
Ông Giản Hưng Hiền thì lại đang bị cậu con trai chọc cho tức muốn đập bàn!
“Buồn cười! Buồn cười thật sự!”
“Thằng ranh con dám không nghe máy? Nó định tạo phản đấy à? Đều do bà sinh ra nó! Nhìn xem bà đã dạy dỗ nên cái thể loại gì!”
Mắng con không được, ông quay sang xả giận lên vợ – bà Chung Tiểu Tuệ.
Bà Chung trừng mắt:
“Ơ, tự nhiên đổ tại tôi? Không có ông, tôi có đẻ ra được cái thằng ranh đấy à?”
“Khụ khụ... nói gì linh tinh thế! Ông Điền còn đang ngồi đây mà...” – ông Giản lập tức chột dạ, quay sang cười giả lả với ông bạn già.
“Dòng sơn này khả năng chống phân hủy dưới nước kém hơn loại trước, ghi chú lại kỹ. Thép tấm thử nghiệm áp lực tốt, nhưng độ bền vẫn chưa đạt yêu cầu. Lặn sâu 35 mét là bắt đầu biến dạng. Cần xem lại phương án chế tạo.”
Một đống số liệu, một mớ ký hiệu kỹ thuật, chứ trong đầu anh chẳng có lấy một chút hình ảnh của Điền Tâm.
Thẳng thắn mà nói, theo những gì anh hiểu về cô ấy – cô ta đời nào chịu cưới anh. Nếu có ngày cưới thật, chắc là trời mọc đằng tây, hoặc... cô ấy gặp rắc rối lớn, cần anh giúp.
Chứ loại hôn nhân không tình cảm, anh chẳng chờ mong.
Anh còn phải xây dựng tương lai. Lấy vợ, xây nhà, cãi nhau, sinh con – chuyện ấy để sau!
“Cậu Giản, đủ rồi. Đi ăn cơm đi. Cả đơn vị có mỗi mình cậu hiểu hết đám kỹ sư đang nói gì, đừng để mệt quá rồi lăn ra ốm, ai lo cho bọn này!”
Ở những năm 70, người học hành đầy đủ như Giản Hoài quý hơn gấu trúc. Đại học tốt nghiệp, quân trường xuất thân, văn võ song toàn – vừa nghiên cứu được tàu, vừa huấn luyện thắng cả lính từng ra chiến trường.
Mới đầu, ai cũng nghĩ anh là công tử mặt trắng, chẳng coi ra gì.
Sau khi bị anh đấm ngã một loạt, lại thấy anh hiểu hết bản thuyết minh kỹ thuật tàu ngầm, nghe hiểu lời kỹ thuật viên, còn viết được báo cáo chuẩn như sách giáo khoa... mọi ánh mắt đều chuyển sang ngưỡng mộ.
Bây giờ, có lúc anh bận quá quên ăn, bếp còn giữ lại cho anh cái bánh bao.
“Hết giờ, tôi đi đây.” – Giản Hoài gấp tài liệu, rảo bước theo chính ủy Kiều ra nhà ăn.
Chính ủy Kiều là người có thể nói là “đa năng” nhất trong đội tàu ngầm. Ngoài việc đảm bảo sức khỏe tinh thần, tư tưởng cho lính tráng, ông còn rất có năng lực trong mấy chuyện như... mai mối, gỡ rối hôn nhân gia đình, hòa giải cặp vợ chồng nào gây gổ.
Nói trắng ra thì, ông ấy trời sinh ra để tám chuyện.
Sáng nay Giản Hoài bận túi bụi, chính ủy Kiều ráng nín lại nửa ngày, giờ nghỉ trưa mới nhịn không nổi, bèn tò mò hỏi ngay:
“Cậu thật sự định kết hôn hả? Cô ấy là ai vậy? Cũng học đại học à? Học ngành gì? Hai người quen nhau sao thế? Tôi tưởng cậu chỉ biết cắm đầu vào việc, không giống chúng tôi – bọn phàm nhân còn đầy đủ du͙© vọиɠ.”
Giản Hoài không thích kể chuyện riêng tư. Anh chỉ nhàn nhạt gật đầu, trả lời ngắn gọn:
“Hôn ước từ nhỏ.”
Xem như trả lời tất cả những câu hỏi kia, rồi anh quay sang ăn cơm tiếp, chẳng để ý gì tới ông chính ủy đang háo hức hóng chuyện.
Chính ủy Kiều vừa nghe ba chữ "hôn ước từ nhỏ" đã như được bật công tắc.
Trong đầu ông lập tức hiện ra hàng loạt kịch bản ly kỳ.
“Cô gái đó là kiểu gì mà chịu lấy cái cục băng công việc này?”
“Họ có tình cảm thật hay không? Có phải bị ba mẹ hai bên ép buộc không?”
“Mà sao chưa bao giờ thấy hai người viết thư cho nhau nhỉ? Rõ là... có gì mờ ám!”
Chậc chậc, không ngờ một người ưu tú như Giản Hoài, cũng có thể khiến cha mẹ phải lo sốt vó vì chuyện hôn sự. Đúng là đời chẳng ai hoàn hảo!
...
Ông Giản Hưng Hiền thì lại đang bị cậu con trai chọc cho tức muốn đập bàn!
“Buồn cười! Buồn cười thật sự!”
“Thằng ranh con dám không nghe máy? Nó định tạo phản đấy à? Đều do bà sinh ra nó! Nhìn xem bà đã dạy dỗ nên cái thể loại gì!”
Mắng con không được, ông quay sang xả giận lên vợ – bà Chung Tiểu Tuệ.
Bà Chung trừng mắt:
“Ơ, tự nhiên đổ tại tôi? Không có ông, tôi có đẻ ra được cái thằng ranh đấy à?”
“Khụ khụ... nói gì linh tinh thế! Ông Điền còn đang ngồi đây mà...” – ông Giản lập tức chột dạ, quay sang cười giả lả với ông bạn già.
10
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
