0 chữ
Chương 12
Chương 12: Khiến Điền Tâm tỉnh dậy
Đỗ Hùng vừa nói, vừa quay sang cười nịnh mẹ Điền Mật:
“Cô ạ, việc nhà mệt lắm đúng không? Sau này nếu Tiểu Mật chịu đến với cháu, mọi việc nhà cứ để cháu lo. Cháu làm món thịt kho tàu cực kỳ ngon, chắc chắn có thể khiến Tiểu Mật trắng trẻo, mập mạp, xinh đẹp rạng ngời!”
Đỗ Hùng vừa khoa chân múa tay, vừa đứng dậy rót rượu cho ông Điền Đại Ngưu. Đã ngà ngà say, anh còn định đi vào bếp tìm dao thái để chứng minh lòng thành. Đúng là uống quá chén.
Đến lúc này, sự khéo léo thường ngày của Đỗ Hùng bị men rượu làm nhạt đi rõ rệt, lời nói cũng trở nên thiếu kiểm soát, thậm chí có phần liều lĩnh. Ông Điền Đại Ngưu vốn là người thích rượu, nay thấy Đỗ Hùng hăng hái, quay sang nhìn bà Thu Hà thấy bà không có ý phản đối, ông liền đưa ly cụng một cái, tiếp tục uống.
Cảnh tượng bàn tiệc trong mắt cha mẹ Điền Mật chẳng khác gì buổi khảo sát “con rể tương lai”, họ tỏ ra đặc biệt sốt sắng và chu đáo.
Còn ở phía trong, Tiểu Mật ngồi trong phòng, ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá nồng nặc, nghe tiếng cười nói ầm ĩ ngoài kia mà lòng càng lúc càng bực bội.
Bao giờ mới kết thúc cái trò hề này đây?
Cái tên Đỗ Hùng này đúng là mặt dày vô liêm sỉ đến mức không biết ngượng!
Cô cực kỳ phản cảm với kiểu người như anh ta và rất không đồng tình với kiểu làm mai ghép đôi của cha mẹ. Nhưng cô lại bất lực, bởi cô biết: với mẹ cô – bà Thu Hà – cô chẳng bao giờ thắng nổi một cuộc tranh luận nào.
Thu Hà có lý lẽ của bà, một hệ tư tưởng riêng. Dù Điền Mật có nói thế nào cũng bị chặn họng. Không muốn bị mẹ làm cho tức chết, Điền Mật chỉ có thể chọn cách im lặng để phản kháng.
Cô che tai, không muốn nghe thêm tiếng ồn nào nữa, lặng lẽ ngồi canh bên giường chị gái, lòng thấp thỏm lo âu.
“Chị Tâm sao vẫn chưa tỉnh vậy? Trời sắp tối rồi mà!” – Cô nghĩ thầm, cảm thấy tim mình cứ co thắt lại từng cơn.
Bác sĩ rõ ràng nói là tối nay sẽ tỉnh. Nhưng mà đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì. Còn cái tên Đỗ Hùng thì đang rót rượu cho ba cô liên tục, lát nữa lỡ có chuyện gì, ai đưa chị cô đi viện?
Nhìn chị gái nằm đó không một chút phản ứng, cứ như ngủ mãi không tỉnh, trái tim Điền Mật như bị ai bóp nghẹt.
Chị không biết, nhưng vì lo cho chị, Điền Mật đã ngồi hàng giờ trong gió lạnh, người vẫn còn chưa ấm lại.
Thể chất cô vốn thuộc dạng hàn khí, tay chân quanh năm lạnh buốt. Lúc này lại ngồi lâu, nên càng thêm giá rét. Nhưng cô đã quen với cái lạnh ấy rồi, cũng chẳng thấy quá khó chịu.
Cô đưa tay mình – như một chiếc khăn ướp lạnh – chạm nhẹ lên mặt chị, hy vọng cảm giác lạnh bất ngờ có thể khiến Điền Tâm tỉnh lại.
Chị gái cô khác hẳn, từ nhỏ đã khỏe mạnh, da trắng hồng mềm mại. Hồi bé, hai chị em ngủ chung, điều Điền Tâm sợ nhất chính là đôi tay “đóng băng” của Điền Mật.
Chỉ cần Điền Mật chạm nhẹ vào người, cho dù đang ngủ, Điền Tâm cũng bật dậy như bị điện giật.
Sau này, vì quá sợ, chị đã từng chạy qua phòng ba mẹ khóc lóc:
“Con không muốn ngủ với em nữa! Nếu ba mẹ còn bắt con ngủ cùng, con sẽ đánh con bé!”
Quả thực, Điền Tâm không phải dạng “hiền lành chịu đựng”. Nếu Thu Hà không giải quyết dứt điểm, mà để Điền Mật ngủ trước, là chị sẽ thật sự... tẩn cho một trận.
Vì chuyện đó, bà Thu Hà đã mất ngủ mấy đêm liền.
Nhà họ Điền vốn nhỏ – chỉ là một căn nhà cấp bốn diện tích 40 mét vuông. Một phòng, một sảnh, mà ở tới sáu người thì đúng là chật như nêm cối.
Ba mẹ cô vì thương con, đã nhường phòng ngủ lại cho bốn anh chị em, còn mình thì ngủ ở phòng khách, trải tạm tấm ván gỗ. Ban ngày muốn ăn cơm thì lại phải xếp gọn giường đi, vừa bất tiện, vừa lạnh, vì phòng khách thông cửa ra vào.
Khi ấy, Điền Tâm mới hai ba tuổi, ngủ ở phòng khách dễ cảm lạnh. Thấy chị khóc mãi không dỗ nổi, ông bà chỉ còn cách tằn tiện góp tiền, mua cho các con một chiếc giường tầng.
Từ đó, Điền Tâm mới chịu yên. Còn Điền Mật – ngủ một mình thì không đủ ấm, đêm nào cũng khó ngủ. Mãi đến khi ông nội tìm được một bài thuốc dân gian ngâm chân, cô kiên trì làm suốt hơn nửa năm mới có thể ngủ yên mỗi tối.
Nhớ lại quãng thời gian ấy, Điền Mật ngẩng đầu, đưa bàn tay lạnh buốt vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng hồng của chị.
“Chị à, mau tỉnh lại đi. Nếu không em sẽ ôm chị ngủ mỗi ngày, cho chị bị em... đóng băng luôn!”
“Á! Không! Không cần đâu! Em như cục nước đá, em mà dính vào người thì chị chết mất!”
Giống như bị ai gọi hồn, vốn đang ngủ rất sâu, Điền Tâm đột nhiên bật dậy ngồi phắt dậy trên giường.
“Cô ạ, việc nhà mệt lắm đúng không? Sau này nếu Tiểu Mật chịu đến với cháu, mọi việc nhà cứ để cháu lo. Cháu làm món thịt kho tàu cực kỳ ngon, chắc chắn có thể khiến Tiểu Mật trắng trẻo, mập mạp, xinh đẹp rạng ngời!”
Đỗ Hùng vừa khoa chân múa tay, vừa đứng dậy rót rượu cho ông Điền Đại Ngưu. Đã ngà ngà say, anh còn định đi vào bếp tìm dao thái để chứng minh lòng thành. Đúng là uống quá chén.
Đến lúc này, sự khéo léo thường ngày của Đỗ Hùng bị men rượu làm nhạt đi rõ rệt, lời nói cũng trở nên thiếu kiểm soát, thậm chí có phần liều lĩnh. Ông Điền Đại Ngưu vốn là người thích rượu, nay thấy Đỗ Hùng hăng hái, quay sang nhìn bà Thu Hà thấy bà không có ý phản đối, ông liền đưa ly cụng một cái, tiếp tục uống.
Còn ở phía trong, Tiểu Mật ngồi trong phòng, ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá nồng nặc, nghe tiếng cười nói ầm ĩ ngoài kia mà lòng càng lúc càng bực bội.
Bao giờ mới kết thúc cái trò hề này đây?
Cái tên Đỗ Hùng này đúng là mặt dày vô liêm sỉ đến mức không biết ngượng!
Cô cực kỳ phản cảm với kiểu người như anh ta và rất không đồng tình với kiểu làm mai ghép đôi của cha mẹ. Nhưng cô lại bất lực, bởi cô biết: với mẹ cô – bà Thu Hà – cô chẳng bao giờ thắng nổi một cuộc tranh luận nào.
Thu Hà có lý lẽ của bà, một hệ tư tưởng riêng. Dù Điền Mật có nói thế nào cũng bị chặn họng. Không muốn bị mẹ làm cho tức chết, Điền Mật chỉ có thể chọn cách im lặng để phản kháng.
“Chị Tâm sao vẫn chưa tỉnh vậy? Trời sắp tối rồi mà!” – Cô nghĩ thầm, cảm thấy tim mình cứ co thắt lại từng cơn.
Bác sĩ rõ ràng nói là tối nay sẽ tỉnh. Nhưng mà đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì. Còn cái tên Đỗ Hùng thì đang rót rượu cho ba cô liên tục, lát nữa lỡ có chuyện gì, ai đưa chị cô đi viện?
Nhìn chị gái nằm đó không một chút phản ứng, cứ như ngủ mãi không tỉnh, trái tim Điền Mật như bị ai bóp nghẹt.
Chị không biết, nhưng vì lo cho chị, Điền Mật đã ngồi hàng giờ trong gió lạnh, người vẫn còn chưa ấm lại.
Thể chất cô vốn thuộc dạng hàn khí, tay chân quanh năm lạnh buốt. Lúc này lại ngồi lâu, nên càng thêm giá rét. Nhưng cô đã quen với cái lạnh ấy rồi, cũng chẳng thấy quá khó chịu.
Chị gái cô khác hẳn, từ nhỏ đã khỏe mạnh, da trắng hồng mềm mại. Hồi bé, hai chị em ngủ chung, điều Điền Tâm sợ nhất chính là đôi tay “đóng băng” của Điền Mật.
Chỉ cần Điền Mật chạm nhẹ vào người, cho dù đang ngủ, Điền Tâm cũng bật dậy như bị điện giật.
Sau này, vì quá sợ, chị đã từng chạy qua phòng ba mẹ khóc lóc:
“Con không muốn ngủ với em nữa! Nếu ba mẹ còn bắt con ngủ cùng, con sẽ đánh con bé!”
Quả thực, Điền Tâm không phải dạng “hiền lành chịu đựng”. Nếu Thu Hà không giải quyết dứt điểm, mà để Điền Mật ngủ trước, là chị sẽ thật sự... tẩn cho một trận.
Vì chuyện đó, bà Thu Hà đã mất ngủ mấy đêm liền.
Nhà họ Điền vốn nhỏ – chỉ là một căn nhà cấp bốn diện tích 40 mét vuông. Một phòng, một sảnh, mà ở tới sáu người thì đúng là chật như nêm cối.
Ba mẹ cô vì thương con, đã nhường phòng ngủ lại cho bốn anh chị em, còn mình thì ngủ ở phòng khách, trải tạm tấm ván gỗ. Ban ngày muốn ăn cơm thì lại phải xếp gọn giường đi, vừa bất tiện, vừa lạnh, vì phòng khách thông cửa ra vào.
Khi ấy, Điền Tâm mới hai ba tuổi, ngủ ở phòng khách dễ cảm lạnh. Thấy chị khóc mãi không dỗ nổi, ông bà chỉ còn cách tằn tiện góp tiền, mua cho các con một chiếc giường tầng.
Từ đó, Điền Tâm mới chịu yên. Còn Điền Mật – ngủ một mình thì không đủ ấm, đêm nào cũng khó ngủ. Mãi đến khi ông nội tìm được một bài thuốc dân gian ngâm chân, cô kiên trì làm suốt hơn nửa năm mới có thể ngủ yên mỗi tối.
Nhớ lại quãng thời gian ấy, Điền Mật ngẩng đầu, đưa bàn tay lạnh buốt vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng hồng của chị.
“Chị à, mau tỉnh lại đi. Nếu không em sẽ ôm chị ngủ mỗi ngày, cho chị bị em... đóng băng luôn!”
“Á! Không! Không cần đâu! Em như cục nước đá, em mà dính vào người thì chị chết mất!”
Giống như bị ai gọi hồn, vốn đang ngủ rất sâu, Điền Tâm đột nhiên bật dậy ngồi phắt dậy trên giường.
11
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
