TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

Chương Vân nghe thấy lời cô lảng tránh thì trong mắt lóe lên một tia cười, quả nhiên là vậy. Dù nữ đồng chí thông minh đến đâu, một khi đã yêu rồi thì cũng đều như nhau, nói dối như cơm bữa. Nhưng Chương Vân cũng không giải thích gì cả, bà ta cũng sợ Sở Ái Quốc chê con rể nhà quê, nếu làm hỏng mối hôn sự khó khăn lắm mới có được này thì toi.

Mà Sở Ái Quốc nghe thấy nam đồng chí đó là ân nhân cứu mạng của bà ngoại Chương, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Trong nhận thức của ông ta, đã nói như vậy rồi, vậy thì chứng tỏ con rể tương lai chắc là ở gần nhà bà ngoại Chương, thế là sự hiểu lầm tốt đẹp cứ như vậy mà xảy ra.



"Thường Tùng à, lần này con có được người vợ tốt như vậy, đều là nhờ mẹ và ba cho con một khuôn mặt đẹp trai đấy." Trên đường từ công xã xuống xe đi về đội sản xuất Dương Quang, bà Dương xách gói giấy dầu cảm thán nói.

Con dâu tương lai là người thành phố, chuyện này bà có thể khoe cả đời.

Dương Thường Tùng nhìn gói giấy dầu trong tay bà Dương, ai oán nói: "Mẹ, bánh đào đó là nữ đồng chí tặng cho con."

Bà Dương: "Nói bậy, rõ ràng là quà ra mắt cho mẹ chồng tương lai này."

Dương Thường Tùng: "Không thể nào, đồng chí Sở Tương không thân với mẹ."

Bà Dương: "Là con dâu của mẹ, sao có thể không thân được."

Dương Thường Tùng: "Tuy là con dâu của mẹ, nhưng người ta có công việc, sau này sẽ ở lại thành phố, mẹ thấy một năm hai người gặp nhau được mấy lần?"

Bà Dương: "... Con trai à, vợ con ở thành phố có công việc á?"

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ mình, Dương Thường Tùng hơi nhếch cằm kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, nếu không sau này chúng con làm sao ở lại thành phố được."

"Con cũng muốn ở lại thành phố?" Nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của anh, bà Dương cũng không rảnh mà mắng người, bà nắm lấy Dương Thường Tùng không thể tin được mà hỏi.

Câu này nghe như là đang mơ vậy, trước đây bà một lòng muốn con trai lấy vợ, chẳng qua là nghĩ có gia đình rồi thì có lẽ con trai sẽ không suốt ngày chơi bời lêu lổng nữa. Nhưng bà chưa từng nghĩ đến con trai có thể một bước lên trời đi ăn cơm thành phố.

Dương Thường Tùng chắp tay sau lưng,nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Tương Tương nói rồi, đợi chúng con kết hôn xong, sẽ cùng nhau ở nhà mẹ cô ấy, dù sao con cũng là ân nhân cứu mạng của bà ngoại Chương, dì Chương không thể đuổi con đi, nếu không sẽ bị người ta mắng vào mặt đấy."

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.